Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 890



Kịch bản của "Sinh tồn vô hạn" rất đơn giản và thô thiển.

Trong một ngôi nhà cổ thời Dân Quốc - ngôi nhà ma ám, các nhân vật chính cần phải sống trong ngôi nhà trong 48 giờ. Sau khi trời tối thì những ác quỷ bị trói trong ngôi nhà cũ bắt đầu sống lại.

Advertisement

Cần phải chú ý, nhất định không được nhìn thẳng vào ác quỷ.

Con người không thể nhìn thấy ma, nếu ai nhìn thấy thì sẽ chết!

Advertisement

Sau khi đọc kịch bản của bộ phim, Khương Mạn đã đi hoá trang và trao đổi với Kiều Tây về việc quay phim. Vai ác quỷ mà cô diễn cũng không có nhiều cảnh.

"Con ma mà cô Khương thủ vai trước khi chết là một đại tiểu thư. Sau khi bỏ trốn với một người đàn ông tên là Cố Sinh thì cô ấy đã bị bắt về, bị đánh gãy xương toàn thân và vứt xuống một cái giếng bỏ hoang." Kiều Tây đang giải thích nội dung phim cho cô.

Khương Mạn chăm chú lắng nghe, trầm ngâm nói: "Nếu là ma thì chỉ cần hù dọa người là được đúng không? Có xem trọng cách dọa như thế nào không? Tôi đã xem sơ qua kịch bản của đoạn này rồi, hình như không có người chết."

"Đúng vậy, đoạn này tôi cho rằng trước tiên cứ hù dọa một cách tự nhiên để xem hiệu quả tại chỗ như thế nào."

Khương Mạn gật đầu, nhìn dáng vẻ của mình trong gương rồi lắc đầu: "Không ổn, cần phải trang điểm lại."

Stylist sững sờ rồi nhìn Kiều Tây.

"Còn chưa đủ đáng sợ à?"

Khương Mạn chỉ vào "bản thân" trong gương đã bôi chát 1,5 cân bột, hai mắt xanh lè, sợ người khác không nhận ra mình là ma nói: " Là đáng sợ quá!"

“Hả?” Kiều Tây sửng sốt.

Khương Mạn nói: "Bớt bớt lại, hãy trang điểm cho tôi thật đẹp, càng đẹp càng tốt!"

Kiều Tây nghe xong thì cười khổ, nhưng anh ta không nghĩ cô không muốn hóa trang xấu. Khi nghe nói rằng sẽ diễn vai ác quỷ, rõ ràng là cô rất háo hức!

Giờ đây điều mà anh ta tò mò hơn chính là nếu Khương Mạn trang điểm xinh đẹp thì sao có thể khiến người ta sợ hãi chứ?

Đối với thể loại phim linh dị thì yêu cầu về hình ảnh và bầu không khí rất cao, đó là lý do tại sao anh ta lại mất rất nhiều công sức cho bối cảnh trường quay như vậy.

Dưới bàn tay khéo léo của stylist, sau khi Khương Mạn trang điểm xong và bước ra khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

Mái tóc dài màu đen tuyền của cô như thác nước, mượt mà như lụa và một chiếc sườn xám lụa màu trắng tôn lên một vóc dáng hoàn hảo.

Từng bước cô đi giống như một mỹ nhân thời Dân Quốc bước ra từ hoạ báo, sự phong tình của khuôn mặt càng khiến người nhìn khó quên hơn.

Kiều Tây thừ người ra, sau đó cảm thấy lúng túng. Xinh đẹp như thế này... làm sao có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi? Một số nhân vật chính trong bộ phim cũng có suy nghĩ như vậy.

Ngoại trừ nữ chính Tôn Hiểu Hiểu còn có sự tham gia của 5 diễn viên chính nữa, hai cô gái còn lại là Đinh Đinh và Mạnh Quân Chiết đều là diễn viên trẻ. Một nam diễn viên trung niên khác tên là Trương Dược cũng là một diễn viên gạo cội. Ngoài ra còn có hai bạn trẻ Phạm Triết và Châu Hi vừa tốt nghiệp.

Đinh Đinh xuýt xoa: "Đẹp quá đi. Cô ấy đâu có giống như đang đóng vai ma nữ, có khác nào đi tham gia cuộc thi sắc đẹp đâu."

Trương Dược không nói gì, nhưng Phạm Triết và Châu Hi lại rất phấn khích: "Cô Khương thật sự rất xinh đẹp, chết dưới tay một ma nữ xinh đẹp như vậy cũng đáng!"

Mạnh Quân Chiết liếc nhìn họ, lắc đầu rồi nói: "Tôi đã xem phim “Kẻ giết người” của cô Khương rồi, kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất đỉnh, nhưng tôi tò mò không biết sau đây cô ấy sẽ diễn như thế nào."

Tôn Hiểu Hiểu đứng cạnh Khương Mạn, cô ta nhìn Khương Mạn một lượt: "Cô trang điểm đẹp như vậy, định diễn vai con ma xinh đẹp à?"

“Cũng không phải là không thể, nhưng tôi sợ đến lúc đó sẽ bị cắt đi thôi.” Khương Mạn nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.