Người đàn ông trước mắt đây là cha ruột của hai anh em họ. Nhưng ông ta đặt Bạc Hạc Hiên ở đầu.
Đối mặt với sự tức giận của cô, cha Bạc vẫn tỏ vẻ thờ ơ và tàn nhẫn, “Vẫn để nó có chỗ đặt chân ở Đế Quốc đã là sự khoan nhượng lớn nhất của cha rồi.’
Lòng Bạc Thiên Y đau như cắt. “……Cha có thật…..xem chúng con là con không?”
Advertisement
Cha Bạc im lặng nhìn lại cô: “Chăm sóc tốt bản thân, bao năm qua quản lý tập đoàn rất tốt.”
Nói xong ông ta bỏ đi, đã hết mười phút rồi.
Bạc Thiên Y ngồi trên xe lăn, hai tay nắm chặt tới mức các khớp xương trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại ẩn giấu sự dữ tợn và phẫn nộ.
Advertisement
“Không có giá trị lợi dụng, vậy là không nhận con nữa hả?”
“Con có nên cảm ơn đại ân đại đức của cha không đây, nếu như con không có năng lực quản lý tập đoàn, nếu con mà là một thứ bỏ đi không có giá trị lợi dụng…..”
Tiếng tự lẩm bẩm của Bạc Thiên Y nhỏ dần. Nụ cười của cô lạnh lẽo hơn.
Cô chả quan tâm tới quyền lực hay giàu sang, tập đoàn Đế Quốc cô lại càng không coi ra gì. Những việc cô làm mấy năm nay, chỉ là muốn trông coi những thứ đáng nhẽ nên thuộc về anh trai.
Nhưng bây giờ chỉ một câu của Bạc Khôn đã cướp hết tất cả những gì cô cố gắng? Những việc này, có lẽ anh trai sớm đã tra được rồi?
Sau khi Khương Mạn ăn no, tinh thần cũng trở nên rất sảng khoái.
“Anh phải ra ngoài một chuyến.” Bạc Hạc Hiên nói với cô.
Cô nhìn anh: "Anh đi đón em gái à?"
"Ừm."
"Mặc dù việc em đi có thể gây bất tiện cho anh, nhưng lần này em sẽ tuỳ hứng một chút." Khương Mạn bình tĩnh nói, lúc này cô không yên tâm khi để Bạc Hạc Hiên một mình.
“Vớ vẩn.” Bạc Hạc Hiên phản bác rồi cúi đầu hôn lên trán cô.
Thấy vậy, những người ở cách đó không xa cảm thấy mặt nóng lên, đỏ bừng.
Ôi chúa ơi! Anh Bạc... anh Bạc thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt!
Lý Mặc nhịn cười, ánh mắt lộ ra vẻ an ủi. Khương Mạn gẩy gẩy vào cổ anh, mỉm cười, chủ động tặng anh một nụ hôn: "Coi như anh sáng suốt."
Hai người đắm chìm trong tình yêu thực sự khiến người xem choáng váng.
Bạc Hạc Hiên dắt cô đến gara.
Lý Mặc hỏi: "Bạc tổng, có cần thông báo..." cho tổ chức Chim Ưng bên đó phối hợp.
Bạc Hạc Hiên biết anh ta định nói gì nên lắc đầu.
"Tôi sẽ đưa người về."
Trong gara của trang viên- có thể gọi là nơi triển lãm xe hơi xa xỉ, Bạc Hạc Hiên đi thẳng tới chiếc Mercedes-Benz Big G xoàng xĩnh nhất, Khương Mạn nhanh chân ngồi vào ghế lái.
"Em sẽ lái!"
Bạc Hạc Hiên cau mày, bất lực nói: "Cơ thể anh không sao rồi."
Lần này sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy triệu chứng điên cuồng đã hoàn toàn bị áp chế. Nó phải là kết quả của việc đêm qua Khương Mạn đã sử dụng siêu năng lực để chữa cho anh.
Khương Mạn trợn mắt nhìn anh: "Em muốn lái không được à?"
Bạc Hạc Hiên mím môi, không nói gì.
"Mau lên!"
Dưới sự thúc giục của cô, anh ngồi sang bên ghế phụ, mắt vẫn mang vẻ lo lắng. Tình trạng của cô sáng nay không thể khiến người ta yên tâm.
"Đó chỉ là siêu năng lực bị tiêu hao quá mức thôi, em ăn nhiều một chút là có thể bù lại."
Sợ anh không tin tưởng mình, Khương Mạn kéo cổ áo mình một chút, lộ ra một phong cảnh rộng lớn, đẹp và trắng như tuyết.