*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Lầu trên trăm phần trăm là có bệnh!)
(Vốn dĩ ghét Ngụy An Nhiên, kết quả, Tôn Hiểu Hiểu gây náo loạn như vậy, đột nhiên cảm thấy tên khốn nợ tiền không trả này cũng còn tạm chấp nhận được, thật là may mắn khi có đồng nghiệp gánh nạn cho!)
Advertisement
Gây náo loạn thành như này, đúng thật là khó giải quyết.
Trong lòng Ngụy An Nhiên cũng đang vui mừng, vẫn may là anh ta nhịn được, không đối đầu trực diện với Khương Mạn.
Nhưng mà, Khương Mạn hiện giờ thay đổi quá nhiều thì phải? Sao lại ngông nghênh đến mức này?
Trong nháy mắt, Ngụy An Nhiên chỉ cho rằng dáng vẻ ngây thơ trước kia của Khương Mạn đều là giả bộ, trong lòng vừa hận, vừa kiêng dè cô.
Bây giờ Tôn Hiểu Hiểu đi rồi, một mình anh ta cắm cọc ở đây trông có vẻ tứ cố vô thân!
Ban ngày, thế giới thật cô đơn!
Khương Mạn nhìn anh ta, mặt không biểu cảm: “Anh muốn ở lại ăn cơm không? ”
Ngụy An Nhiên run rẩy trong lòng, cẩn thận hỏi: “Có, có được không? ”
“Được.”Khương Mạn trở giọng: “Trả tiền là được.”
Ngụy An Nhiên cắn chặt răng hàm, Nhìn Bạc Hạc Hiên và Tang Điềm đứng cạnh Khương Mạn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Quay xong chương trình, tôi lập tức trả tiền cho cô.”
Khương Mạn ừ một tiếng, không để ý anh ta nữa.
“Gọi bọn trẻ ra ăn cơm thôi.”
Ngụy An Nhiên nhìn bóng lưng tiêu sái của Khương Mạn, ánh mắt mờ mịt, bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy sao?
Rợn gáy, anh ta đối mặt với ánh nhìn của Bạc Hạc Hiên.
Ánh mắt của người đàn ông rất lạnh, sâu như vực thẳm, như muốn đóng băng linh hồn người khác.
Ngụy An Nhiên bỗng thấy ngột ngạt, cả quá trình giống như một nhân viên ngoài biên chế, lúc ăn cơm cũng ngồi rất xa, không dám phát ra tiếng động.
Ăn cơm được một nửa, Ngụy An Nhiên liền rời đi, nói là trở về phòng đợi tụi nhỏ.
Cũng không có ai giữ anh ta lại.
Sau khi anh ta rời đi, bầu không khí trên bàn ăn trở nên ấm áp hơn nhiều.
Trẻ con ở trong sân nô đùa, bốn người xử lý nốt chỗ thức ăn còn lại.