Sau khi ngồi vào xe lăn, Bạc Thiên Y đã thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy gật đầu với Khương Mạn, nhẹ giọng nói: "Em về phòng tắm rửa trước, chị dâu... Cô Khương cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Advertisement
Giọng điệu nhẹ nhàng này khiến những người giúp việc trong trang viên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu Bạc tổng sao vậy? Sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như đã thay đổi linh hồn vậy!
Khương Mạn mỉm cười, gật đầu.
Advertisement
Bạc Thiên Y rời đi mà không nhìn Bạc Hạc Hiên lấy một cái, cô ấy tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Những người giúp việc thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn Bạc tổng với vẻ mặt đó là đúng rồi, đây mới đúng là tiểu Bạc tổng mà bọn họ biết.
Khương Mạn cười nói: "Em gái thật đặc biệt."
Bạc Hạc Hiên đau đầu: " Rất không nghe lời."
Khương Mạn nhìn hắn: "Em cũng thấy anh không quá nghe lời."
Bạc Hạc Hiên: "..." Sao đột nhiên anh lại cảm thấy những ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ dàng gì?
Mới gặp nhau lần đầu tiên mà chị dâu và em chồng đã liên minh với nhau rồi à? Đây là loại ăn ý gì vậy?
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười.
“Chị dâu vẫn đang nhìn tôi sao?” Mặt Bạc Thiên Y không chút thay đổi hỏi, nhìn kỹ sẽ thấy gáy cô ấy cứng đờ, không dám ngoảnh đầu lại.
Lý Mặc nói: "Không nhìn nữa, cô ấy và Bạc tổng ra vườn hoa rồi."
Tấm lưng đang căng cứng của Bạc Thiên Y thả lỏng hơn một chút, cô ấy nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý Mặc:
"Có phải tôi đã nhắc nhở anh không được nói với anh cả rồi sao?!"
Đột nhiên Lý Mặc đột nhiên dừng lại, nhìn cô ấy: "Gần đây thính giác của tôi có chút vấn đề."
Bạc Thiên Y chế nhạo, trong lòng cô ấy còn tức giận hơn khi đã tưởng tượng vô số về lần gặp mặt đầu tiên với chị dâu nhưng bây giờ lại gặp nhau trong tình huống này!
"Biết vậy thì tối hôm qua tôi đã gội đầu rồi..."
Bởi vì đột nhiên bị bắt đi, ở vương đình cô ấy đã thức cả đêm, đừng nói đến việc tắm rửa gội đầu mà sáng thức dậy cô ấy còn không muốn rửa mặt. Cô ấy không để bất cứ ai đến gần mình!
Bộ dạng hiện tại của cô ấy chẳng ăn nhập gì với vẻ ngầu lòi thường ngày!
"Có phải anh cả của tôi điên rồi nên mới dẫn chị dâu qua đó không? Anh ấy không sợ chị ấy sẽ trở thành mục tiêu à?"
"Từ khi nào mà anh ấy trở nên thiếu cân nhắc như vậy? Để người phụ nữ của mình bị nguy hiểm rình rập, thật là vô dụng!"
Bạc Thiên Y bắt đầu mắng chửi anh trai mình!
Biểu cảm của Lý Mặc có chút vi diệu. Anh ta nhớ đến "cánh cửa giấy" lung lay sắp đổ ở tầng hầm, muốn nói với Bạc Thiên Y rằng chị dâu yếu ớt, mỏng manh đó có lẽ còn mạnh mẽ hơn anh trai của cô ấy...
Nhưng thấy Bạc Thiên Y đang mắng anh trai mình rất hăng say nên Lý Mặc đành phải nuốt những lời đó xuống.
Chuyện khiến tiểu Bạc tổng vui không nhiều, vậy thì tại sao phải tước đi niềm hứng thú lớn nhất của cô ấy? Tàn nhẫn làm sao.