Khương Mạn luôn khiến người khác phải á khẩu không nói nên lời, nhưng ít ai có thể khiến cô cứng họng. Đến nỗi khi chị Lam và Cố Trầm nhìn thấy cảnh này, bọn họ hoàn toàn quên mất khát vọng sinh tồn của bản thân, cười thành tiếng.
Ngay khi khóe môi Bạc Hạc Hiên nhếch lên thì Khương Mạn đã nhìn anh chằm chằm.
Advertisement
"Lần trước anh nói em hát hay."
Bạc Hạc Hiên giải thích: "Mỗi người có một gu khác nhau".
Khương Tử Mặc nhướng mày nghĩ thầm: Không phải tác dụng giảm tiếng ồn của tai nghe rất tốt sao?
Advertisement
Khương Mạn như đột nhiên hiểu ra: "Vậy thì sau này mỗi sáng em đều hát một đoạn để đánh thức anh nhé?"
Nụ cười của Bạc ảnh đế nhạt dần, anh nghĩ về điều đó rồi gật đầu, "Được thôi."
Đồng ý vui vẻ như vậy nhất thời khiến cô nghi ngờ, người đàn ông này thật sự thấy giọng hát của cô cảm động lòng người sao? Đây có phải là tình yêu đích thực không?
Khương Tử Mặc đã nắm bắt được trọng điểm: Mỗi buổi sáng!
Anh ta nheo mắt nhìn Bạc Hạc Hiên, đôi môi mỏng mím chặt, sau đó liếc nhìn em gái mình đang được an ủi.
Một cảm giác bất lực nặng nề cứ quanh quẩn trong lòng. Anh ba nói đúng, người đàn ông này thật là ranh ma quỷ quyệt! Vì vậy, Khương Tử Mặc hỏi: "Tai nghe vừa rồi anh đeo trông rất đẹp, là của hãng gì vậy?"
“Tai nghe?” Ánh mắt nguy hiểm của Khương Mạn nhìn qua đó.
Bạc Hạc Hiên xoa xoa lông mày và cười khổ, cho dù anh đã ngồi vào vị trí em rể rồi. Nhưng anh tư của nhà họ Khương quả thật khó đối phó!
Những rắc rối anh ta gây ra không nhỏ chút nào.
Không đợi cho Khương Mạn kịp nổi khùng, anh đã nắm lấy tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô rồi cúi đầu xuống ghé vào tai cô:
"Nữ vương bớt giận, giữ chút thể diện cho anh nơi đông người, buổi tối về phòng em có thể đánh tùy ý, có được không?"
Khương Mạn khịt mũi, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Buổi tối anh tắm rửa sạch sẽ chờ em."
Đáy mắt Bạc Hạc Hiên tràn đầy ý cười, nhất định sẽ chờ!
Anh ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Khương Tử Mặc, nở một nụ cười nhạt.
Khương Tử Mặc thở dài: "Tiểu Mạn, anh nghe thấy rồi đấy."
Khương Mạn đứng thẳng người, đi tới bên cạnh anh ta, thấp giọng giải thích: "Anh à, em và anh ấy ngủ riêng mà, em cũng chưa từng làm gì anh ấy. Giữa em và anh ấy hoàn toàn trong sạch!"
Khương Mạn qua đây để chữa bệnh cho Bạc Thiên Y. Cô sống ở trang viên Thiên Cổ nên bốn anh trai đã đưa ra một quy tắc: Ngủ riêng.
Không phải bốn người anh của cô cổ hủ, chỉ là hai người họ mới bắt đầu hẹn hò.
Đương nhiên, Khương Mạn cũng là người trưởng thành, nếu cô thực sự muốn làm gì thì bọn họ cũng không thể ngăn cản. Chỉ là với tư cách là anh trai vẫn cần thể hiện rõ một số thái độ! Nếu không, em gái nói năng tuỳ tiện như vậy sẽ rất dễ bị lừa!
Anh ta người phía nhà gái, điều gì nên nói thì phải nói, quyết không thể để cho phía đằng nhà trai cảm thấy em gái mình cần vội vàng gả đi!
Nhưng người trong cuộc có nghe hay không... Dù không nghe thì bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Khương Tử Mặc nghe thấy những lời như cầm nhầm kịch bản của em gái mình thì ngoại trừ thở dài thì không biết nên nói gì..
Tại sao anh ta luôn cảm thấy rằng Bạc Hạc Hiên giống như một cây cải bao, còn em gái mình lại trở thành một con lợn đang nhìn chằm chằm vào vườn rau?