Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 109



【 109 】

"Đứng ở bên đó làm gì?" Tấn Ngưng vừa ngồi bên giường sửa sang mền chiếu, vừa xoay đầu nhìn ta đang ngây ngốc đứng ở trước giường, "Lên đi a."

"Ta, ta trước đi thổi đèn." Ta nói, rồi xoay người tiến đến góc phòng thổi tắt nến đi. Cho đến khi trong phòng chỉ còn bóng đen tối mịt, lòng vẫn là khắc khoải không yên. Khiến cho thư phong biến thành như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm cùng với ngoan kình. Ngày mai chắc chắn ta phải hao mấy canh giờ, mới có thể xếp nó trở về nguyên dạng. Sau một hồi kịch liệt vận động, còn xem hết cả hai phong thư, nhưng bây giờ Tấn Ngưng lại hoàn toàn bình tĩnh yên ổn, chẳng hề khác với lúc đầu. Có phải nàng kỳ thật có tiềm năng khủng bố, hay chỉ là ta chưa phát hiện ra?

"Nhược Hề?" Quận chúa lại nhẹ giọng hô, "Ngươi đang làm gì vậy, còn không qua đây ngủ?"

"Đến đây." Ta vội vàng bò lên trên giường, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Mọi việc hết thảy đều giống như bình thường, ta vừa nằm xuống Tấn Ngưng liền chuyển thân mình đến sát gần hơn, tay vòng quanh eo, gối đầu lên cánh tay ta.

Chẳng hề có điều gì khác thường.

"Cái kia..." Sau một hồi lâm vào trầm mặc, cuối cùng không nén được ta mở miệng cất lời.

"Làm sao?" Tấn Ngưng hỏi.

Ta nghiêng thân mình, cùng Tấn Ngưng mặt đối mặt, dù trong bóng đêm không thể thấy rõ khuôn mặt nàng.

Cắn chặt răng, ta hỏi: "Tín, ngươi xem chưa?"

Tấn Ngưng ngừng lại một chút, nàng đáp: "Rồi."

"Chỉ vậy sao?" Ta lại hỏi.

"Còn có thể như thế nào?" Nàng trả lời.

"Không có gì." Ta nói.

Được rồi, nếu quận chúa cũng không để ý, ta còn để ý cái gì.

Nhắm mắt lại ngủ.

Đột nhiên --

"Có phải ngươi định dùng cách này để tiếp tục sống bên cạnh ta?"

Ngay tức thì ta mở ra hai mắt.

Dù trong bóng đêm không thể nhìn rõ khuôn mặt quận chúa, thậm chí đến ánh mắt nàng cũng không thấy được, nhưng ta lại có thể cảm giác được, chúng ta bây giờ đang bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, nàng lại nói, thanh âm nhẹ nhàng: "Cái gì cũng đều không nói, một mình đối mặt hết thảy... Sau đó, để cho ta qua cuộc sống ngươi đã an bài phải không?"

Ta vẫn chưa kịp phản ứng gì, Tấn Ngưng lại tiếp tục chậm rãi nói: "Từ thư hoang đường như vậy ... Lời lẽ đả thương người như vậy, sau khi ta xem, đều cảm thấy tức giận đến mau bất tỉnh... Vì sao ngươi có thể một chút cũng không để ý?"

Tức giận đến mau bất tỉnh? Vừa nãy rõ ràng ngươi rất tỉnh táo...

"Không cần nghĩ đi nơi khác." Tấn Ngưng kịp thời ngăn chặn suy nghĩ của ta bắt đầu khuếch tán, cảm nhận được tay nàng vươn tới, đặt trên bả vai, "Ngươi sẽ dựa theo những gì được viết trong phong từ thư kia, cùng với điều phụ vương an bài... Đi làm sao?" Lời nói vừa thốt hết ra, ta lại cảm thấy bàn tay kia đang nhẹ nhàng di chuyển, từng chút một vượt khỏi bờ vai, chậm rãi chuyển dần lên cổ. Đầu ngón tay của nàng lạnh lẽo, chỉ đụng vào một chút cũng tựa như từng giọt nước mưa đang lướt qua người. Động tác vừa ôn nhu lại vừa quỷ dị, khiến cho ta không nhịn được toàn thân nổi lên da gà, nhưng lại nhát gan không dám nhúc nhích, lại càng không dám đưa tay ngăn trở.

"Ngưng nhi..." Ta mở miệng kêu lên một tiếng, rồi sau đó không thốt ra được gì.

"Trên người có bệnh gì, không thể sinh hoạt vợ chồng, đến cuối cùng còn phụ ta..." Giọng Tấn Ngưng nhẹ hơn, bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt đã che lên cổ, "Phụ vương còn nhường ngươi ở trong tháng này đến kỹ viện nhiều một chút, đưa những nữ tử khác nhau về phủ... Đợi đến khi dân chúng trong kinh thành đối với ngươi chỉ trích che kín cả trời, liền nắm lấy cơ hội bỏ ta..." Chợt những ngón tay nhỏ đột nhiên co lại, gắt gao nắm lấy cổ ta, "Có phải ngươi sẽ làm theo lời của phụ vương ta, để cuối cùng, sẽ lưu lại ta một mình ở lại nơi này?"

Cảm giác đau đớn bất chợt từ cổ truyền đến, khiến ta bắt đầu khẽ ho, nhưng Tấn Ngưng vẫn như cũ lại chẳng buông tay, hơn nữa còn tiếp tục tăng thêm lực đạo.

Đã biết là không thể nhường Tấn Ngưng thấy hai phong thư.

"Ngươi..." Tấn Ngưng ôn nhu nói, nhưng động tác trên tay lại không nhẹ đi chút nào, "Sẽ đối với ta như vậy sao?"

Sắp không còn thở được nữa, ta giãy giụa nắm lấy cổ bàn tay đang bóp chặt mình: "Ngưng nhi, ngươi, ngươi bình tĩnh một chút..."

"Ta nói rồi." Nàng lại không chút để tâm, bàn tay siết so với trước lại càng thêm lực, "Nếu ngươi cách xa ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."

"Ta..." Ta cắn răng, gian nan nói, "Ta, ta nhớ..."

Quả nhiên, đối với Tấn Ngưng mà nói, bình tĩnh là điềm báo trước lúc phát điên. Đây chính là mặt khác của nàng, nàng sẽ không ném thư, sẽ không khóc lớn, mà sẽ là một quận chúa vô cùng "bình tĩnh" khi giận tới mức tận cùng.

"Ngươi sẽ làm như vậy sao." Nàng vẫn không để ý ta, tương phản với bàn tay đang bóp trên cổ là giọng nói ôn nhu dịu dàng, "Ngươi sẽ làm theo như lời phụ vương nói sao?"

"Không, sẽ... Ta không biết..." Vì mạng sống, ta gian nan đáp.

Cuối cùng, tay buông lỏng ra.

Cảm giác đau đớn rất nhanh lan truyền trên cổ, khiến cuối cùng được giải thoát ta bắt đầu điên cuồng ho khan.

Tấn Ngưng tiến tới gần hơn, khiến ta sợ tới mức lập tức giật lui thân mình, nhưng nàng đã rất nhanh ôm lấy eo ta, đưa thân thể cả hai kề sát, nhẹ nhàng nói ở bên tai: "Nếu ngươi thật sự làm như vậy... Còn không bằng bóp chết ngươi, sau đó, ta tự sát."

"Ngươi tự sát." Ta một bên thở phì phò, một bên xoa cổ nói, "Vậy Vương gia làm sao bây giờ?"

"Nếu ngươi đi rồi..." Nàng lại nói, "Ta phải làm sao?"

"Ta luôn luôn khờ dại nghĩ rằng..." Lại lần nữa không đợi ta trả lời, Tấn Ngưng tiếp tục tự nhủ, "Hết thảy đều sẽ thực thuận lợi, chờ đợi phụ vương trở về, chúng ta đi thỉnh cầu hắn, tiếp tục thoái thác hôn ước cùng Tề đại ca... Sau đó, vẫn như thế này sống chung một chỗ. Nhưng nhìn hai phong thư kia ta mới phát hiện, suy nghĩ mình thực rất dại khờ." Ta thậm chí có thể theo ngữ khí của nàng nghe ra ý cười.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại nói, từng luồng nhiệt khí của hơi thở nàng phả lên ngực ta, "Chúng ta cùng nhau... Rời đi đi."

Ta sửng sốt.

"Rời đi quận mã phủ, rời đi kinh thành..." Nàng tiếp tục nói, "Chỉ có hai người chúng ta."

"Ngươi, ngươi đang nói gì đấy..." Ta cố ý giả bộ như vô tình cười, nhưng trong lòng lại bởi những lời của Tấn Ngưng mà cảm thấy đau đớn tựa như ngạt thở. Nàng nói muốn theo ta đi, theo một kẻ hỗn đản không có bất cứ gì -- Điều ta sợ hãi nhất cuối cùng đã xảy ra.

"Ta là chân thật." Nàng chậm rãi đáp.

"Nếu ngươi ly khai quận mã phủ, ly khai kinh thành..." Ta nói, "Ngươi sẽ không còn là quận chúa."

"Ta không sợ." Nàng bình tĩnh trả lời.

"Ngươi cũng sẽ không thể ngủ trên giường lớn và mềm như vậy."

"Ta không sợ."

"Không có một đại đội người hầu cho ngươi sai sử."

"Ta không sợ."

"Không có một hậu viện lớn như vậy cho ngươi đi dạo."

"Ta không sợ."

"Không có nhiều y phục đẹp như vậy cho ngươi mặc."

"Ta không sợ."

"Không có..."

"Ta nói rồi, ta không sợ."

Vậy, chúng ta hãy cùng nhau rời đi thôi.

Buông bỏ hết thảy, cứ vậy rời đi.

Rất muốn có thể thằng thắn trả lời nàng như vậy.

Nhưng... thật sự mọi việc có thể sao.

"Ngủ đi, ta mệt nhọc." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói.

Cuộc nói chuyện bỗng nhiên gián đoạn, khiến cho ta thức nguyên một đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.