21 】
"Đổi xong chưa?" Hắc bạch Hồ lão nhân đột nhiên hỏi.
"Ách... Rồi."
"Động tác nhanh thật a... Ân? Sao lại vẻ mặt như vậy nhìn ta?" Hắc bạch Hồ lão nhân xoay người nhìn ta, nghi hoặc hỏi.
Tuy rằng cảm thấy không nên hỏi vậy, nhưng vẫn là không nhịn được: "Làm sao ngươi ... có y phục nữ nhân?"
Hắc bạch Hồ lão nhân ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười, lại trầm mặt xuống nhìn ta. Biểu tình vô cớ biến hóa khôn lường khiến cho ta sợ tới mức toàn thân đông cứng, người này tinh thần tuyệt đối là có vấn đề! Ta nghĩ như vậy, rồi không tự chủ đưa thân mình chắn trước quận chúa đang nằm phía sau.
"Lão đầu này là biến thái, thích trộm quần áo nữ nhân đem về cất giấu... Ngươi nghĩ như vậy chứ gì?" Hắc bạch Hồ lão nhân nét mặt tươi cười, từng bước một hướng phía chúng ta đi tới -- ngay cả trực giác cũng cùng sư phụ giống nhau sao!!
"Ngươi muốn làm gì!" Ta căng thẳng nói, tùy tiện rút một thanh củi trong đống lửa nhỏ chỉ vào Hắc bạch Hồ lão nhân, cảnh cáo hắn không được tới gần.
"Kỳ thật... Bộ quần áo này," Hắc bạch Hồ lão nhân một bên nghiêm mặt, một bên cười quỷ dị, hướng ta đi tới, "Là ta..." Ngay lúc ta định liều lĩnh ném cây đuốc trong tay hướng về phía hắn, một bóng người nhảy vào trong động, miệng quát lên: "Cha!"
Nguyên lai bộ quần áo này là của nữ nhi Hắc bạch hồ lão.
"Bị ta hù sợ à! Xem ra kỹ thuật biểu diễn của ta nâng thêm một bậc rồi!" Đứng ở bên kia đống lửa, Hắc bạch Hồ lão nhân phi thường hài lòng, một bên vuốt râu mép mình một bên cười ha hả. Nhất định tinh thần lão nhân này có vấn đề mà!
"Cha, làm sao cha có thể đùa giỡn như vậy!" Nghe được mọi chuyện, nữ nhi Hắc bạch Hồ lão nhân đứng bên trách cứ.
Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn tuyệt không để ý, chỉ cười: "Đời người chính là có niềm vui như vậy a!!" Thế thì xin lão cho ta một chút niềm vui như thế đi!
Nguyên lai Hắc bạch Hồ lão nhân cùng nữ nhi hắn đến đây hái thuốc, chẳng phải là bởi mở y quán, mà chỉ là đem dược thảo cất trong nhà, lúc cần đem ra hảo giúp người xung quanh hoặc người cần xem bệnh, tiêm thuốc. Bởi như lời Hắc bạch Hồ lão nhân nói "Trong đời làm người tốt tâm mới thanh thản!"
"Đương nhiên, mọi người cũng thường tới tặng chúng ta thức ăn hay quần áo, chúng ta cũng không tiện từ chối." Hắc bạch Hồ lão nhân cười nói. Ta không nói gì, bởi vì cũng không biết nên phản ứng gì.
Ta sờ trán quận chúa, đã không còn nóng như lúc nãy, nữ nhi Hắc bạch Hồ lão lại đưa cho ta hảo canh mới ngao (nấu) để đút cho quận chúa uống. Ta tiếp nhận, nhìn nhìn bên trong, canh này là dùng một ít dược liệu ngao, đối quận chúa bệnh hẳn là có ích.
"Không nghĩ thuốc còn chưa kịp hái, trời đã nổi cơn mưa to, nữ nhi của ta tên Bạch Diệp Nhi, bộ dạng cũng không tệ phải không!" Chẳng biết người này vì sao lại có thể xoay chuyển đề tài nhanh đuợc như vậy, Hắc bạch hồ lão nhân nói xong, lại thập phần mở miệng cười tươi, trong động nhỏ tiếng cười được vang vọng càng khiến thanh âm vang to hơn. Bạch Diệp Nhi bộ dạng thanh tú, có lẽ do thường xuyên ở bên ngoài hái thuốc, làn da thoáng đen, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, đặc biệt có đôi mắt to, điểm này so với phụ thân một chút cũng không giống, thật sự là một điều may a.
"Cha!!" Bạch Diệp Nhi đỏ mặt hung hăng trừng mắt liếc lão nhân, tiện đà nhìn về phía ta, "Áo trên người ngươi cũng đã ướt đẫm, thế nào lại không thay ra?"
"A?" Ta vội vàng cúi đầu nhìn mình, may mắn khỏa ngực được che phủ dày, không để lộ ra chút gì, "Ta không cần, một lát nó sẽ tự khô, huống hồ các ngươi cũng không chắc là có nam trang..."
"Vậy mặc nữ trang đi!" Bạch Diệp Nhi vẻ mặt thản nhiên nhìn ta, "Của ta hẳn là ngươi cũng mặc vừa."
Hóa ra cả hai phụ tử này đều biến thái!
"Ta... Ta là nam nhân..." Ta theo bản năng đưa tay ôm lấy thân thể của mình.
Hai phụ tử ăn ý cùng cười rộ lên.
Ta thật sự cảm thấy hối hận khi đi vào cái sơn động này.
"Ngươi cho là ta không nhìn ra được sao?" Bạch Diệp Nhi cười đến run rẩy cả người, Hắc bạch hồ lão cũng cười so với vừa nãy còn mãnh liệt hơn, ta thật sự có chút lo lắng liệu hắn có cười nhiều quá mà kích động rồi hôn mê không!?
Lúc này ta mới hiểu được, bọn hắn đã biết ta là nữ.
"Vậy ngươi vừa còn luôn miệng trêu ta, nói nàng là nương tử của ta!!" Ta tức giận chỉ vào lão nhân nói.
Hắc bạch Hồ lão nhân cười rồi lại nói: "Đời người chính là có niềm vui như vậy a!" Nếu thật vậy thì chia sẻ bớt cho ta chút niềm vui đó đi!!
"Nhanh đổi quần áo đi." Hắc bạch hồ lão nhân nhịn cười nói, "Bằng không, người bệnh nặng sẽ chính là ngươi."
"Chính là..." Ta cau mày nhìn quận chúa còn đang trong say ngủ.
"Vậy không bằng mặc của ta đi." Tựa hồ nhìn ra băn khoăn của ta, Hắc bạch hồ lão nhân lại bổ sung nói.
Đành phải làm vậy, ta gật gật đầu.
Hắc bạch Hồ lão nhân quần áo thực giản dị, cũng rất rộng rãi, ta phải đem đai lưng thắt quấn nhiều vòng mới có thể mặc. Chính là sau khi thay xong quần áo, thoạt nhìn ta thật sự giống công nhân khuân vác bến tàu. Chấp nhận thôi Thành Nhược Hề, chỉ cần không để sư phụ ngươi nhìn thấy là được.