32 】
"Ồ, ra là một Xú hòa thượng!" Thô tục nam quay đầu, liếc nhìn hòa thượng đứng ở cửa, không kiêng kỵ chút nào trêu chọc.
"Ngươi xem cái đầu bóng lưỡng kìa! Anh ánh long lanh!" Thô tục nam thứ hai cũng phối hợp cùng.
"A di đà Phật." Hòa thượng thì thầm, tựa như niệm câu thần chú để tiêu trừ mạo phạm của hai thô tục nam kia đối với mình.
Lúc này, tiểu nhị vội vã bưng lên rượu thịt, sau khi mời ba đại hán kia dùng cơm, đi đến trước mặt hòa thượng nói: "Đại sư, không phải là ta keo kiệt, ngài xem điếm nhỏ thế này, khách nhân vài ngày chẳng thấy một ai, nay mới được trời sinh chút hảo ý, xin thương xót, ngài đến dịch trạm bên cạnh kia đi, cơm của quan gia rất ngon!"
"Lại đây! Đại gia ta thưởng ngươi mấy miếng thịt ăn!" Thô tục nam giả bộ dùng đũa đảo đĩa thịt dê, cười hô lên.
Không để ý đến sự chối từ của tiểu nhị cùng khiêu khích của thô tục nam, hòa thượng mấp máy miệng, đầu chuyển dời, đưa tầm mắt hướng đến chỗ ta, rồi cứ như vậy cùng ta đối mắt.
Ách.
Đột nhiên từ kẻ bàng quan biến thành liên lụy, ta có chút không biết làm sao. Hắn nhìn ta như vậy... Là bởi vì... trên mặt ta có dính cơm sao. Điều cho ta cảm thấy kỳ quái hơn chính là, mặt hắn luôn cười. Đúng vậy, từ lúc đầu đến bây giờ, trên mặt hắn luôn luôn lộ vẻ hơi hơi tươi cười, thậm chí ta còn hoài nghi môi hắn sinh ra mang hình dạng vậy.
Khi ta còn đang dùng tay lau vội hai má, hòa thượng đã từng bước một, rất lãnh đạm tiến tới bàn ta. Mọi người chung quanh đều sửng sốt, muốn biết hòa thượng này định làm gì, đến cả thô tục nam không đóng được miệng cũng đang trầm mặc.
"Hai vị thí chủ." hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, "Ta là tăng nhân qua đường, giữa trưa đến đây xin chút đồ chay." Sau khi lặp lại những lời lúc mới xuất hiện, hắn chậm rãi di chuyển đôi mắt nãy vốn cùng ta đối diện đến những đồ ăn chay trên bàn quận chúa. Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười.
...
"Nhược Hề..." Quận chúa ở bên nhỏ giọng hô tên ta, tựa như đang hỏi nên làm sao bây giờ.
Có thể làm gì đây, người khác đều đang nhìn ta, huống hồ... cũng chỉ là một hòa thượng mà thôi.
"Thỉnh, mời ngồi." Ta gắng sức học theo cách hắn bình tĩnh, tỏ ý xin ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
"Bần tăng tạ ơn nhị vị thí chủ." Vừa hành lễ, hòa thượng vừa mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống. Thật sự khinh xảo, một chút thanh âm cũng đều không có, ngay cả tiếng vang khi ghế tựa thay đổi vị trí cũng tuyệt nhiên không.
"Tiểu nhị!" ta nhấc tay hướng tiểu nhị vẫn đang sững sờ ý bảo, "Thêm bát đũa."
"Vâng, vâng." Tiểu nhị gật gật đầu, tựa hồ vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng.
Sau khi Hòa thượng ngồi xuống, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ nhìn những thức ăn kia. Hắn dường như đang rất mong chờ được ăn, ta nghĩ như vậy, rồi bắt đầu trộm quan sát hắn. Hòa thượng này khiến cho người ta có ấn tượng thực thân thiết, nhưng cảm giác cũng có chút gì kỳ quái. Sao lại kỳ quái nhỉ? Đúng rồi, là tăng bào của hắn. Không có một chút hoa văn, chỉ là đơn thuần trắng. Hơn nữa không phải trắng bình thường, mà cảm giác có chút chói mắt, giống như vừa mới mặc lên người sau khi tắm. Chính là, ta quay đầu nhìn trời rất nóng ngoài cửa sổ, hòa thượng hẳn phải đi rất lâu mới tới được khách điếm này, thế nhưng tăng bào hảo hạng lại không dính chút tro bụi. Tiếp tục nhìn kỹ, ngay cả da tay cũng trắng mềm sạch sẽ, cơ hồ như cùng quần áo một màu, nên chỉ có chuỗi Phật châu màu đen mới đặc biệt thấy rõ.
Vẫn còn điểm kỳ quái... Đúng rồi, là đầu hắn -- thật sự là được cạo rất đẹp. Không có lưu lại bất cứ gì, thực hoàn mỹ so với đỉnh đầu của mấy người... mà đầy sẹo. Điểm này thì thô tục nam thứ hai nói không sai, cho dù là ở trong điếm, nơi không có ánh mặt trời chiếu vào, ta vẫn cảm thấy được đầu của hắn anh ánh. Lông mày nhã nhặn, đôi mắt hẳn là lớn, dù chủ nhân không cố ý híp nhỏ lại, mũi thẳng cứng, cùng với đôi môi luôn dạng mỉm cười.
Hắn giờ phút này đang nhìn chằm chằm trên bàn đĩa... Ách... Thịt dê?
"Bát đũa của đại sư." Tiểu nhị rất nhanh đưa lên chén bát cho hòa thượng, sau đó xoay người hướng ta nói, "Khách quan có muốn điểm thêm chút đồ chay chiêu đãi đại sư đây hay không?" Ngươi thật đúng là biết buôn bán mà.
"Vậy, đem hai đĩa đồ chay như vừa nãy đi." Ta bất đắc dĩ gật đầu, dù sao tiêu phí đi đường này Tấn vương gia hẳn sẽ giúp ta thanh toán. Ách, liệu có hay không nhỉ?
Tiểu nhị cao hứng ứng hòa, rồi sau đó xoay người tung tăng gọi thêm đồ mới. Xem ra, nơi này bình thường đúng là rất ít khách nhân.
"Nhị vị thí chủ không giống như muốn vào kinh." Hòa thượng đột nhiên nói, trên mặt như cũ vẫn đang mỉm cười, tay trái cầm đũa lên. Ra là thuận tay trái.
"A, ân." Ta không yên lòng đáp lời. Giác quan thứ sáu di thường linh mẫn (nhạy bén) nói cho ta biết, hòa thượng này không đơn giản.
"Đại sư muốn vào kinh sao?" Quận chúa hỏi, cũng giống như ta tò mò đánh giá vị hòa thượng kỳ quái này.
Hòa thượng híp mắt nhìn nhìn quận chúa, trầm mặc một lúc, rồi mỉm cười: "Bần tăng từ kinh thành mà đến, đi qua nơi đây."
Không thèm quan tâm ánh mắt chúng ta càn rỡ đánh giá, hắn nhanh nhẹn gắp một ít cải thìa, sau đó với tốc độ kinh người bình tĩnh để vào trong miệng. Phím môi luôn mỉm cười kia cơ hồ còn không mở ra, ngay khi ta còn chưa kịp phản ứng, chiếc đũa trên tay trái hòa thượng đã sớm không còn gì, và miệng của hắn cũng đang yên lặng nhai nuốt.
Nếu như có thể, ta thật sự muốn đứng lên vỗ tay khen công lực ăn của vị hòa thượng này.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, trong lòng cảm thán còn chưa dứt, một việc kinh người đã xảy ra.
Đũa của hòa thượng, kẹp lên một miếng thịt dê.
"Đại sư..." Ta sửng sốt, không khỏi buột miệng thốt ra, không biết mình là muốn ngăn cản hắn hay là chỉ muốn hô lên kinh ngạc mà thôi.
"...Không hề gì." Cùng câu trả lời vô cùng ngắn gọn, hòa thượng không chút nghĩ ngợi, đưa miếng thịt dê vào miệng tựa như ăn miếng cải thìa.
Ta cùng quận chúa hóa đá ngay tại chỗ. Không để ý đến ánh mắt của chúng ta, hòa thượng càng ăn càng thuận, không ngừng mà đưa những miệng thịt dê đáng thương còn lại trên bàn vào miệng, yên lặng nhai nuốt, một loạt động tác phi thường tiêu sái (thoải mái), không thở một cái đã hoàn thành.
...
Ta thậm chí trong lòng còn do dự không biết có nên điểm mấy bình rượu cho hắn hay không.
Vị hòa thượng đặt đũa xuống, sau khi ăn hết hai miếng thịt dê cuối cùng.
"Bần tăng vô cùng cảm tạ nhị vị thí chủ." Hòa thượng khẽ cười nói, hoàn toàn không chút biểu cảm nào như "Đã no" hay "Vẫn còn rất đói."
Ta xấu hổ cười: "Đừng, đừng khách khí."
Kết quả, hai đĩa thức ăn chay ta gọi bổ sung cuối cùng chỉ làm trang sức mà thôi.
"Hỗn đản (khốn nạn)! Ngươi còn dám thu tiền lão tử ư?" Thô tục nam nóng nãy vỗ mạnh bàn lớn giọng quát.
"Đại gia, ngài, ngài nói xin để chút lý..." Tiểu nhị không cam lòng yếu ớt nói.
"Mẹ nó, ta nói thế nào mà không có lý?! Thịt dê và rượu này, đều do ngươi điểm, chúng ta không nói muốn ăn loại thịt này, uống loại rượu này!!" Thô tục nam thấy tiểu nhị không dám phản kháng, thanh âm càng thêm to.
"Cái... Cái này không phải chính ngài kêu ta lo liệu mang đến sao..."
"Lỗ tai ngươi thế nào lại nghe như vậy?! Hả?!" Thô tục nam ác nhân cáo trạng trước, chỉ đồng bạn của hắn tiếp tục hô, "Cả hai huynh đệ của ta đều không nghe thấy! Chính ngươi bưng đồ ăn tới cho chúng ta, chẳng lẽ còn muốn chúng ta trả tiền??"
"Van ngài đại gia, ta cho ngài đánh..."
"Kháo! Ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt??"
Bang ác tục nhân này còn hơn cả cường đạo, dù Hùng Thập Đại cũng hay khoa trương chính mình, nhưng vẫn sẽ đường hoàng đưa ra ngân lượng. Ta không cầm lòng được nghĩ như vậy, rồi bắt đầu im lặng kiểm kê đồ ăn trên bàn liệu hết bao nhiêu tiền. Có hai đĩa rau đoán chừng không tốn là bao, còn đĩa thịt dê ta đang ăn cũng sớm bị hòa thượng kia ăn sạch, kêu hai đĩa rau khác thì một mảnh cũng chưa đụng tới, nghĩ như vậy, ta thật có điểm đói.
"Này! Ngồi ở bàn góc đằng kia!"
Một đĩa thịt dê phải... mấy lượng nhỉ? Cải thìa theo ta nhớ rõ thì là...
"Ngươi nói đi!!" Thanh âm đột nhiên phóng đại gấp mấy lần ở ngay bên tai. Ta cả người sợ tới mức chấn động, quay đầu chứng kiến thô tục nam đã đứng sau lưng mình.
"Mẹ nó, sao thế?!" Ta xoa nhẹ lỗ tai, nam nhân này không muốn trả tiền thì thôi, sao còn dính dáng đến chúng ta?
"Các ngươi vào điếm này trước chúng ta phải không!!" Thô tục nam sáp đến, vẻ mặt "Ngươi liệu hồn mà nói chuyện cẩn thận" hung hăng nhìn ta, "Chúng ta không có điểm thịt dê và rượu trắng, đúng không!!"
Nguyên lai là ác tục nhân muốn ta làm nhân chứng cho bọn hắn. Nên trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói "Đồ không có giáo dục thô bỉ kia, mau trả tiền cơm đi!", thôi vẫn là im lặng thừa nhận tội của hắn là được? Chính là lại lo lắng đến quận chúa, nàng không có chút bản lãnh nào như ta, làm sao ứng được với ba thô tục nam kêu gào này, chạy thì không được, quận chúa bất kể thế nào cũng không thể chạy nhanh...
Đột nhiên --
"Bần tăng chính là nghe được rất rõ ràng." Ngồi ở bên cạnh hòa thượng mở miệng, thanh âm phi thường dịu dàng, "Các vị thí chủ vẫn là đem tiền thanh toán thôi."
"Tên Xú hòa thượng này nói cái gì?!!" Ác tục nam rống to, ngồi bên cạnh hắn ta sắp điếc mất rồi. Nước miếng phun lên không ít hai đĩa đồ ăn ta định đóng gói mang về, trong lòng lại càng rầu rĩ.
"A di đà Phật." Hòa thượng lại hơi hơi cười.