Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 10: Vạn Bức Cổ Quật



Từng dòng lôi điện đánh xuống Thiên Gia, tích tụ năng lượng khổng lồ trên lưỡi kiếm. Lúc này Lục Tuyết Kỳ đã muốn không chịu nổi, cũng may trên tay nàng có Thiên Gia chịu hết phần lớn áp lực nếu không thân thể đã bạo tạc.

Lâm Phong thấy tình cảnh của Lục Tuyết Kỳ cũng âm thầm nhíu mày, hắn vội vã phi thân hướng đến nàng. Một cột sáng khổng lồ từ trên Thiên Gia đánh thẳng về phía Lâm Phong, khí thế hủy thiên diệt địa.

Mọi người quan sát dưới đài tưởng rằng Lâm Phong sẽ bị cột sáng này đánh cho tan xương nát thịt thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Lâm Phong cầm Thái Dương thần kiếm đón đỡ hết cột sáng đánh xuống nhưng không hề có chuyện gì, tất cả năng lượng đều bị Thái Dương kiếm hấp thu sạch sẽ.

Lâm Phong tiến nhanh đến Lục Tuyết Kỳ lúc này sắc mặt đã chuyển sang trắng xanh, ân cần hỏi: “ Muội không việc gì chứ?”

“ Đa tạ sư huynh chỉ giáo, trận đấu này Tuyết Kỳ đã thua” Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nói. Thủy Nguyệt Đại sư và các đệ tử Tiểu Trúc Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy Lục Tuyết Kỳ.

Vị trưởng lão Thanh Vân môn sau khi kiểm tra hiện trạng, cuối cùng công bố.

“ Người chiến thắng là Lâm Tiểu Phong, Đại Trúc Phong”

Điền Bất Dịch cùng các đệ tử Đại Trúc Phong cũng chạy đến.

“ Lão thất, con có sao không?” Điền Bất Dịch lo lắng hỏi.

“ Thưa sư phụ, con không sao” Lâm Phong cười nói.

“ Để ta kiểm tra xem, lãnh cả một đòn Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết mà con không bị thương tích gì?” Điền Bất Dịch nhanh chóng bắt mạch và kiểm tra cơ thể Lâm Phong. Khi thấy cơ thể Lâm Phong thật sự không có chuyện gì thì sắc mặt lão mới giãn ra.

“ Lúc đó Thái Dương kiếm của con đã hấp thu hết tất cả năng lượng từ cú đánh, cho nên con không có việc gì cả. Trận của Tiểu Phàm sao rồi sư phụ?” Lâm Phong nói.

“ Tên tiểu tử Tề Hạo đã thắng nhưng đã bị thương nặng, lão bát thì ngất xỉu, được sư mẫu con đưa về nghỉ ngơi rồi” Điền Bất Dịch nói.

Lâm Phong cũng đoán được tình trạng này sẽ xảy ra, Tề Hạo bị thương chắc chắn là do Phệ Hồn Bổng hấp thu tinh huyết mà thành.

Thế là Thất Mạch Hội Võ kết thúc với chức quán quân thuộc về Lâm Phong, Tề Hạo vì bị thương nặng nên đã bỏ cuộc trong trận chung kết. Thương Tùng Đạo nhân vì tức giận Trương Tiểu Phàm làm đồ đệ y bị thương nên đã truy cứu tới Thiêu Hỏa Côn của tiểu Phàm. Rốt cục, Trương Tiểu Phàm vẫn bị Điền Bất Dịch bắt lên Thông Thiên Phong để đối chất với Đạo Huyền chân nhân và các thủ tọa về lai lịch của Thiêu Hỏa Côn.

Sau một hồi tra hỏi, Đạo Huyền chân nhân và các thủ tọa đã quyết định không nghi ngờ Trương Tiểu Phàm, đồng thời trả lại Thiêu Hỏa côn cho hắn. Đạo Huyền triệu tập Lâm Phong, Lục Tuyết Kỳ và Tề Hạo cùng đến để bắt đầu giao nhiệm vụ cho bốn người.

“ Tiểu Phàm, đệ không vệc gì chứ” Lâm Phong thấy Trương Tiểu Phàm đi ra thì quan tâm hỏi.

“ Mọi việc đã ổn, thất sư huynh” Trương Tiểu Phàm vui mừng nói với Lâm Phong.

“ Vậy thì tốt rồi” Lâm Phong vỗ vỗ vai tiểu Phàm.

Bốn người đứng ở dưới điện trong Thông Thiên Phong, Tề Hạo đối với Lâm Phong và tiểu Phàm thì rất khách khí, còn Lục Tuyết Kỳ thì vẫn lạnh lẽo băng tuyết, tuy nhiên ánh mắt nàng có hướng về phía Lâm Phong, nơi sâu thẳm trong đáy mắt hình như có một tình cảm không tên thoáng qua nhưng phút chốc liền tan biến.

Đạo Huyền nhìn bốn người cười nói: “ Hôm nay ta triệu tập các con đến đây là vì có một chuyện, muốn cho các con hạ sơn rèn luyện một phen”

“ Lần này ta muốn các con đến Không Tang Sơn, Vạn Bức Cổ Quật để điều tra về hành tung của ma giáo, yêu nhân nơi này. Việc này rất trọng đại, các con là tinh anh của phái ta nên ta giao trọng trách cho các con. Thế nhưng ma giáo yêu nhân rất gian ác, giảo hoạt, các con mọi chuyện phải cẩn thận”.

Bốn người đồng thanh đáp: “ Dạ”

Đạo Huyền cho bọn họ biết lần này còn có sự tham gia của đệ tử Thiên Âm tự và Phần Hương Cốc. Tiêu Dật Tài của Thông Thiên Phong cũng đã đi trước điều tra.

Sau đó Đạo Huyền gọi Lâm Phong đến và đưa cho hắn pháp bảo Lục Hợp Kính như là phần thưởng cho người chiến thắng Thất Mạch Hội Võ.



Bốn người bọn Lâm Phong bắt đầu ngự kiếm đi từ Thanh Vân Môn đến thành Hà Dương, cả quá trình đều bình thường không có chuyện gì xảy ra.

Tại thành Hà Dương, nhóm bốn người Lâm Phong nghỉ lại một đêm tại khách sạn Sơn Hải Uyển do Tề Hạo giới thiệu. Tại đây, Trương Tiểu Phàm đã gặp gỡ và làm quen với người con gái tên Bích Dao.

Sáng hôm sau, cả bọn tiếp tục ngự kiếm phi hành đến Không Tang Sơn, bọn họ phi hành khoảng chừng mười ngày thì đến nơi. Khi nhóm bốn người lên đến đỉnh núi thì trời đã nhá nhem tối, bọn họ loay hoay tìm hang động Vạn Bức như đã được miêu tả nhưng tìm mãi không thấy đâu. Lâm Phong biết một hồi sẽ có kịch vui nên dừng ba người họ lại và đưa cho Lục Tuyết Kỳ pháp bảo Lục Hợp Kính cùng khẩu quyết.

“ Tề Huynh và tiểu Phàm hãy đứng cạnh Lục Sư tỷ sẽ được Lục Hợp Kính bảo vệ” Lâm Phong ôn tồn nói.

“ Còn huynh thì sao, thất sư huynh” Trương Tiểu Phàm lo lắng hỏi.

“ Tu vi của ta cao hơn mọi người nhiều, không cần quan tâm ta, một hồi sẽ có rất nhiều dơi đến đây, mọi người hãy cẩn thận” Lâm Phong cười đáp.

Bọn Lục Tuyết Kỳ nghe sẽ có dơi tấn công thì cũng âm thầm kinh hãi, nhanh chóng phát động Lục Hợp Kính lên bảo hộ.

Một đám mây đen vô cùng to lớn từ xa xa bay đến bọn Lâm Phong, khi định thần nhìn kỹ lại thì ra toàn là dơi, có đến khoảng hàng triệu con, bọn Lục Tuyết Kỳ âm thầm hít một ngụm khí lạnh, ai cũng hướng về Lâm Phong xem đối sách của hắn là gì.

Lâm Phong nhàn nhã rút ra Thái Dương Thần Kiếm, Thái Dương kiếm ra khỏi vỏ như là mặt trời ra khỏi mây. Cả vùng núi đều sáng lên như ban ngày bởi vì được thanh kiếm chiếu sáng. Những con dơi bắt đầu rít lên đau đớn, có lẽ bọn chúng rất sợ khi phải nhìn thấy ánh sáng, tuy nhiên hàng triệu con vẫn lao vào nhóm bốn người.

Lâm Phong chỉ kiếm vào lũ dơi, một làn sóng lửa từ mũi kiếm bay ra quét thẳng vào đàn dơi, chỉ trong tích tắc hàng triệu con dơi đã biến thành tro bụi, những con còn sống sót thì sợ hãi quay ngược trở lại.

Bọn Lục Tuyết Kỳ ngây người sợ hãi vì cảnh tượng vừa diễn ra.

“ Lâm Tiểu Phong sư đệ tu vi quá cao thâm” Tề Hạo cảm khái nói.

Lục Tuyết Kỳ cũng trầm mặc không nói, ánh mắt quét nhìn Lâm Phong, trong đáy mắt xuất hiện một tia cảm kích.

“ Thất sư huynh quá lợi hại” Trương Tiểu Phàm cũng nói theo.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện bốn vệt sáng bay thẳng tới hướng bốn người Lâm Phong, hai vệt màu vàng, một trắng và một xanh. Bốn vệt sáng đáp xuống trước mặt họ, xuất hiện thân ảnh của bốn người.

Lâm Phong nhìn qua là biết bọn đệ tử của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc đã đến.

Bốn người mới đến thấy người thanh niên đứng trước mặt tay cầm một thanh thần binh sáng rực như mặt trời, phảng phất pháp lực khủng bố thì lấy làm kinh hãi, ban đầu bọn họ còn tưởng là Tru Tiên kiếm trong truyền thuyết.

“ A di đà phật, thỉnh bốn vị thí chủ có phải là môn hạ Thanh Vân Môn” vị hòa thượng trẻ trung trắng trẻo tiến lên nói.

Lâm Phong cũng lên trước đáp lễ: “ Đúng vậy, tại hạ là Lâm Tiểu Phong, thỉnh vấn chư vị là...”

“ Tiểu tăng là Pháp Tướng ở Thiên Âm Tự, đây là sư đệ Pháp Thiện. Hai vị cạnh đây là đệ tử kiệt xuất của Phần Hương Cốc, Lý Tuân, Yến Hồng” vị hòa thượng trẻ tuổi cười hiền lành nói.

“ Xin chào Lâm Tiểu Phong sư huynh, tại hạ Lý Tuân, Phần Hương Cốc, cữu ngưỡng đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí thế bất phàm”

“ Xin chào Lâm Tiểu Phong sư huynh, muội là Yến Hồng, Phần Hương Cốc”

Hai người Lý Tuân và Yến Hồng biểu hiện rất cung kính với Lâm Phong.

“ À, cữu ngưỡng đại danh Pháp Tướng sư huynh, Pháp Thiện sư huynh, Lý Tuân sư huynh, Yến Hồng sư muội. Nào, để ta dẫn kiến mấy vị sư huynh, sư tỷ của ta cho mọi người” Lâm Phong lễ độ đáp, giới thiệu bọn Tề Hạo với bọn họ.

“ Lâm sư huynh, không biết trên tay huynh là thần binh pháp bảo gì mà cường đại như vậy, có thể cho tiểu đệ được biết một hai hay không?” Lý Tuân hướng Lâm Phong lễ phép nói.

Lâm Phong cười thản nhiên nói: “ Thần binh này được tiểu đệ tìm thấy trong một lần lịch duyệt ở Nam Cương, được tiểu đệ đặt tên là Thái Dương kiếm, vừa nãy tiện tay đem ra để tiêu diệt đàn dơi hút máu đến tấn công”

“ Thái Dương, tên nghe rất hay, quả thật là thần binh” Pháp Thiện hướng Lâm Phong cười nói.

“ Khi nãy bọn ta cũng phát hiện đàn dơi bị làn sóng lửa tiêu diệt, thì ra là Lâm sư đệ đại phát thần uy. Không giấu gì sư đệ, hôm qua chúng ta cũng gặp phải đám dơi hút máu đó nhưng phải lui chạy vì bọn chúng quá nhiều” Pháp Tướng cười nói

Hai người Lý Tuân và Yến Hồng cũng không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Thái Dương thần kiếm.

“ Pháp Tướng sư huynh đã đến đây nhiều ngày chắc đã biết vị trí của Vạn Bức Cổ Quật, xin sư huynh chỉ đường, chúng ta bây giờ sẽ lập tức đến đó” Lâm Phong hướng Pháp Tướng nói.

“ Lâm sư đệ, hay là chúng ta hãy xuống núi trước đã, sáng sớm ngày mai lại lên núi thám thính tình hình” Pháp Tướng hướng Lâm Phong khuyên.

“ Đúng vậy, bọn ta cũng không có pháp bảo nghịch thiên như Lâm huynh nên cần cẩn thận, vả lại bọn huynh cũng vừa mới đến nên nghỉ một đêm lấy lại sức” Yến Hồng hướng Lâm Phong cười nói.

“ Thôi được, vậy sáng hôm sau chúng ta sẽ đến Vạn Bức Cổ Quật” Lâm Phong vừa nói vừa đút Thái Dương vào vỏ, bóng tối lại tiếp tục xâm lấn nhóm tám người.

Hôm sau, tám người lại lên đến Không Tang Sơn, đi thêm một chút đã tới Vạn Bức Cổ Quật.

“ Chúng ta vào thôi” Lâm Phong tiến vào trong động và rút ra Thái Dương thần kiếm, trong phút chốc cả hang động đã được chiếu sáng tất cả ngóc ngách.

“ Có pháp bảo của Lâm huynh đệ thật quá tốt” Pháp Tướng cảm khái đi theo sau.

Mọi người lúc này cũng đã chuẩn bị pháp bảo, Pháp Tướng tế ra Luân Hồi châu, bọn Lục Tuyết Kỳ cũng phát động Lục Hợp Kính bảo vệ làm mấy người Lý Tuân hâm mộ không thôi.

Đi một hồi thì có một đám dơi bay thẳng về phía Lâm Phong và cũng bị hắn tiện tay tru sát sạch sẽ.

Đi không biết bao lâu, cả nhóm phát hiện hang động phía trước chia ra hai hướng, ở giữa có khối bia đá to lớn, trên đó có bốn chữ “ Thiên Đạo Ở Đây”. Tám người quyết định chia ra làm hai nhóm, Lâm Phong dẫn mấy người Lục Tuyết Kỳ đi vào một hướng thông đạo.

Lâm Phong biết vào lúc này sẽ gặp tập kích nên hướng mọi người bảo cẩn thận.

“ Ma giáo yêu nhân, dám dở trò đánh lén, mau nhận lấy cái chết” Lâm Phong vừa nói vừa đánh ra những làn sóng lửa về phía trước, chỉ nghe xa xa phát ra những tiếng gào hét thê thảm rồi lại im bặt.

Cả ba tên Khương Lão Tam, Dã Cẩu đạo nhân, Lưu Cảo chưa kịp làm gì thì đã bị làn sóng lửa đốt thành tro bụi.

Bọn Niên lão đại thấy tình cảnh đó sợ hết hồn, vội vã bỏ chạy theo hướng ngược lại.

“ Bọn chúng đã bị ta giết ba tên, mau đuổi theo” Lâm Phong nói với mấy người Tề Hạo.

Lâm Phong dùng thần thức nghe ba tên ma giáo nói chuyện, biết một tên cũng có tên là Lâm Phong nên bất giác mỉm cười. Tên Lâm Phong bên ma giáo cũng vừa chạy vừa phất ra Sơn Hà phiến chặn lại nhóm Lâm Phong truy đuổi.

Một cái núi to lớn hàng trăm trượng đè xuống Lâm Phong, Lâm Phong thấy thế cười nhạt, bổ ra một kiếm, lập tức cái núi to lớn như làm bằng giấy bị đứt ra làm hai rồi từ từ tiêu biến. Nhóm Tề Hạo phía sau đã quen với những cảnh nghịch thiên của Lâm Phong nhưng lúc này cũng lấy làm kinh dị.

Thiếu phụ ma giáo thấy thế nói với Niên Lão đại: “ lần này chúng ta gặp thứ dữ rồi, mau chạy”. Tuy nhiên tên Lâm Phong bên ma giáo vẫn chưa cam lòng, phát động Sơn Hà phiến, một cột nước khổng lồ từ dưới lòng đất trồi lên, cuốn phăng hắn cùng tất cả mọi người.

“ Muốn thoát khỏi ta à, nằm mơ” Lâm Phong đứng giữa dòng nước nhưng không hề bị ảnh hưởng gì, đánh ra ba kiếm vào ba tên ma giáo, lập tức ba người Niên Lão đại bị đốt thành tro cho dù là đang trong dòng nước lũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.