Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 120: Huyền Âm Thập Nhị Kiếm



“Sư phụ, trọng trách ngài giao chúng con đã làm được” 

Xích Hỏa nội lực trên người Tứ Kiếm phút chốc mất sạch, nhưng trên mặt người nào cũng tươi cười, thân thể bốn người dần dần bị hỏa diễm thôn phệ, cháy thành tro bụi.

“ Tiểu Thư, Tiểu Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thanh Việt thấy tình cảnh Tứ Kiếm thì vô cùng lo lắng. 

“ Ta tin bọn họ có ý tốt đối với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ hắn nhất định sẽ không có chuyện gì” Xích Tuyết gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, nhỏ giọng nói.

“ A... A... A” Tiểu Vũ lúc này thân thể đã như một hỏa nhân, dưới chân hắn là một vùng dung nham đỏ rực. Nhờ vào Xích Hỏa nội lực của Tứ Kiếm, Tiểu Vũ đã xông phá bình cảnh thành công, đạt đến tầng thứ 7 Xích Hỏa Thần Công, thực lực của hắn bây giờ đã đề thăng đến nửa bước Thần Ma cảnh.

“ Ta... phải... giết... các... ngươi... báo... thù... cho... phụ... thân” Tiểu Vũ nhìn đám người Trì Điền Tĩnh Nhân, gầm lên từng tiếng hung tợn.

“ Được lắm, cho ta thấy sự lợi hại của Xích Hỏa Thần Công đi” Trì Điền Tĩnh Nhân ánh mắt sáng quắt, ngoắc tay ra dấu cho Tiểu Vũ tiến đến phía hắn.

Tiểu Vũ hét lên một tiếng, song chưởng đưa thẳng về phía trước, ào ào xông tới như một vòi rồng lửa, sóng lửa cấp tốc bao phủ lấy đám người Ẩn Kiếm Lưu, chỉ trong phút chốc, những người có nội công không cao lập tức bị thiêu cháy thành tro tàn. Đám Ngũ Vương cũng bị cháy xém quần áo, bộ dạng vô cùng chật vật.

Tiểu Võ hỏa chưởng cuồng nộ tấn công Trì Điền Tĩnh Nhân từ nhiều hướng nhưng điều bị hắn đánh bật ra. Tiểu Võ thi triển Thập Cường Võ Đạo, càng đánh càng nhanh nhưng vẫn không ăn thua.

“ Xích Hỏa Thần Công cũng chỉ có vậy... ha ha ha” Trì Điền Tĩnh Nhân không hề hấn gì trước đòn tấn công như vũ bão của Tiểu Vũ, cười khẩy nói.

Tiểu Vũ ý niệm vừa động, Thiên Đạo Chiến Hạp lập tức mở ra, hàng trăm mảnh kim loại cấp tốc bắn thẳng đến trước người hắn như những vệ tinh.

“ Thập Phương Vô Địch” Tiểu Vũ hét lớn một tiếng, Thập đạo võ công cùng xuất, Thiên Đạo Chiến Hạp lúc hợp lúc tan kết hợp với Xích Hỏa Thần Công làm cho Tiểu Võ lúc này giống như một chiến thần trong bộ giáp sắt rực lửa, tấn công Trì Điền Tĩnh Nhân từ mười hướng.

“ Hải Khô Thạch Lạn”

Huyết hải tuôn trào, Trì Điền Tĩnh Nhân hóa ra làm trăm thân ảnh tấn công lấy Tiểu Vũ.

“ Ầm... Ầm... Ầm...”

Tiểu Vũ bị một chưởng cực mạnh của Trì Điền Tĩnh Nhân đánh văng vào vách núi, Thập Phương Vô Địch kết hợp Xích Hỏa Thần Công của Tiểu Vũ cuối cùng vẫn thất bại.

“ Tiểu Vũ.. Tiểu Vũ... ” Xích Tuyết và Thanh Việt vô cùng lo lắng cho Tiểu Vũ, vội chạy tới chỗ núi đá tìm kiếm thân ảnh của hắn.

“ Ha ha ha... ta chính là thiên hạ vô địch... ta chính là thiên hạ vô địch” Trì Điền Tĩnh Nhân cười lên điên cuồng từng tràng.

Bỗng nhiên, không gian bắt đầu run động từng tràng, rồi từ từ rạn nứt ra một cái khe dài chừng mười mét, từ trong khe không gian một thân ảnh bước ra. Đó là một thanh niên anh tuấn, vẻ ngoài tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc áo bào màu đen.

“ Ta không nghĩ ngươi đã là thiên hạ vô địch” người thanh niên nhìn Trì Điền Tĩnh Nhân, nhàn nhạt nói.

“ Ngươi là ai?” Trì Điền Tĩnh Nhân vô cùng ngạc nhiên khi thấy một màn xuất hiện của người thanh niên lạ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói.

“ Ta tên Hắc Phong” người thanh niên như không để Trì Điền Tĩnh Nhân vào mắt, thản nhiên nói.

“ Các hạ... các hạ chính là Môn Chủ Thiên Môn Hắc Phong?” Hải Trạch Võ Lang nội tâm âm thầm kinh hãi, mở miệng nói.

“ Tiểu Vũ, ngươi không việc gì chứ?” Hắc Phong hướng về phía Tiểu Vũ đang lồm cồm ngồi dậy, quan tâm hỏi.

“ Tiền bối quả thật đến, thật kỳ diệu” Tiểu Vũ với sự trợ giúp của Thanh Việt và Xích Luyện nên gượng đứng dậy được, hướng Hắc Phong chắp tay nói. 

“ Tên tiểu tử nhà ngươi nếu gọi ta đến giúp sớm một chút thì đâu có bị đánh cho tàn tạ như vậy, không tin tưởng thực lực của bổn tọa sao?” Hắc Phong mỉm cười nhìn Tiểu Vũ phất tay nói.

“ Tiểu Vũ không có ý đó, chỉ là...” Tiểu Vũ càng nghĩ càng thấy ân hận, nếu hắn quả thật tin lời Hắc Phong, gọi giúp đỡ sớm hơn thì cha của hắn đâu có bị Trì Điền Tĩnh Nhân sát hại.

“ Ngươi chính là Hắc Phong, ngươi đến đây quả thật đúng ý ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi tán mạng tại đây” Trì Điền Tĩnh Nhân luôn được Nguyệt Mị Phù Hề nhắc nhở kẻ địch cần phải tiêu diệt nhất chính là Môn chủ Thiên Môn Hắc Phong, nếu giết được Hắc Phong, Ẩn Kiếm Lưu sẽ chữa trị cho em trai của hắn là Trì Điền Tĩnh Hải.

“ Khẩu khí thật lớn, nhưng không biết bản lĩnh của ngươi có tương đồng hay không?” Hắc Phong cười nói.

“ Chịu chết đi... Hải Khô Thạch Lạn” Trì Điền Tĩnh Nhân vận mười thành công lực đánh ra sát chiêu mạnh nhất.

Xung quanh trăm trượng, huyết hải sôi trào cùng với thân ảnh của Trì Điền Tĩnh Nhân cấp tốc hướng Hắc Phong đánh tới.

“ Huyền Âm Thập Nhị Kiếm, đồng xuất”

Hắc Phong gương mặt không cảm tình, kiếm chỉ đánh ra cùng một lúc mười hai Huyền Âm kiếm, 6 kiếm đầu là Phong Lôi chi kiếm, 6 kiếm sau là Băng Hỏa chi kiếm.

Mười hai kiếm cùng đánh ra, kiếm thế kinh thiên động địa, mang theo Phong Lôi Băng Hỏa chi lực làm cho không gian bị toái nát, hủy diệt tất cả mọi thứ cản đường.

“ Tại sao lại mạnh như vậy? Ta không cam tâm” Trì Điền Tĩnh Nhân đã biết không thể chống lại mười hai kiếm này, trước khi bị càn quét thì hét to một tiếng thảm thiết.

“ Không tốt, trốn” đám người Hải Trạch Võ Lang, Ngũ Vương từ xa quan sát thấy kiếm thế trong nháy mắt vậy mà đã đến trước mặt thì vô cùng kinh hãi, định phi thân trốn chạy nhưng đã muộn, cái họ thấy được chỉ là tàn ảnh của mười hai kiếm mà thôi, thực chất mười hai kiếm đã quét sạch tất cả bọn họ trước đó.

“Ầm... Ầm... Ầm...”

Mọi vật trong ngàn trượng xung quanh bị mười hai kiếm đánh nát tan thành bụi phấn, đám người Trì Điền Tĩnh Nhân, Hải Trạch Võ Lang, Ngũ Vương cũng không ngoại lệ. Một cơn gió thổi qua, tất cả đều theo gió quay về với cát bụi.

“ Trên đời này lại có chiêu kiếm mạnh đến như vậy sao?” Tiểu Vũ gương mặt ngốc trệ nhìn một màn này, hắn cùng với cha hắn đều xả thân vì trận chiến này nhưng lại không làm được gì, Môn Chủ Thiên Môn chỉ dùng một đòn đã giải quyết tất cả.

“ Thấy lợi hại phải không? Nếu tiểu tử ngươi muốn học ta sẽ dạy cho” Hắc Phong nhìn Tiểu Vũ ngây người thì cười nói.

“ Vãn bối thật sự có thể học được sao?” Tiểu Vũ ngạc nhiên nói.

“ Đương nhiên là được, nếu ngươi là độ đệ của ta” Hắc Phong nhàn nhạt nói.

Tiểu Vũ nghe vậy thì lập tức quỳ xuống khấu đầu nói: “Vãn bối Tiểu Vũ, cầu tiền bối thu nhận làm đệ tử”

“ Được, từ nay ngươi sẽ là đệ tử thứ tư của bổn tọa... ha ha ha” Hắc Phong đắc ý cười nói.

“ Đệ tử Tiểu Vũ, tham kiến sư phụ”

“ Tiểu Vũ, ngươi đứng lên đi” Hắc Phong phất tay, một làn gió nâng Tiểu Vũ đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.