Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 123: Đại hội Phiên Vương



Chí Nguyệt Tháp, Đông Doanh.

Chí Nguyệt Tháp là một tòa tháp cao hai mươi tầng ở Đông Kinh, chính tại nơi đây, Đại Ma Thần, Tiếu Kinh Thiên đã tiềm tu hơn hai mươi năm qua mà không ai phát hiện.

Vào lúc này, tại tầng hai mươi của Chí Nguyệt Tháp, Đại Đương Gia đang trò chuyện cùng Đại Ma Thần. 

“ Ngạo Thế, theo như ta thấy, Thiên Ẩn bọn hắn đã bắt đầu bất mãn đệ rồi, không khéo xử lý sẽ có khả năng bị cắn sau lưng” Đại Ma Thần thân hình vạm vỡ, ngồi trên bảo tọa, bàn tay chống cằm cười nói.

“ Đại ca không cần lo, bọn hắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của đệ. Đệ chỉ e ngại một người, người này có mối đe dọa rất lớn với kế hoạch chúng ta khổ công sắp xếp bấy lâu nay” Đại Đương Gia phất tay, gương mặt nghiêm túc nói.

“ Hắc Phong?”

“ Đúng vậy, tên này có rất nhiều truyền kỳ, nhưng tất cả dường như đều che phủ bởi một màng sương mờ bí ẩn, không thể xem thường” Đại Đương Gia ánh mắt lóe lên tinh quang, ôn tồn nói.

“ Ha ha ha... Đệ suy nghĩ nhiều quá đến độ sợ này sợ nọ. Hắn là cường giả Thần Ma cảnh thì sao, trước sự hợp lực của ta với đệ, hắn cũng phải tan xác. Hỗn Thiên Tứ Tuyệt của ta đã đạt mức đại thành, Vạn Đạo Sâm La của đệ cũng đã tương đương với lão già Tiếu Tam Tiếu, chúng ta còn sợ ai nữa chứ” Đại Ma Thần cười lên đầy bá đạo.

“ Có thể đệ đã quá đa nghi, ngay cả cha với thực lực Thần Ma cảnh Trung kỳ cũng không đánh lại chúng ta... Nhưng để cho chắc chắn, Hắc Phong người này, chúng ta nhất định phải giết” Đại Đương Gia ánh mắt lóe lên một tia sát ý.

“ Đúng, ai cản trở kế hoạch Thiên Thu Đại Kiếp của chúng ta đều phải bị tiêu diệt sạch sẽ. Đệ muốn khi nào ra tay?” Đại Ma Thần siết chặt nắm đấm to lớn, cười nói.

“ Liên Thành Chí đã gia nhập Thiên Môn, thiết nghĩ Phiên Vương Đại Hội lần này Hắc Phong hắn sẽ có mặt để giao thủ với Chuẩn Nhân Thiên Ẩn. Đây là cơ hội cho chúng ta lấy mạng của hắn” Đại Đương Gia ôn tồn nói.

“ Được lắm, đến Đông Kinh lần này, Hắc Phong hắn sẽ có đi mà không có về... ha ha ha” Đại Ma Thần gật đầu cười khoái trá.

Bảy tháng sau, Long Môn Sơn, Đông Doanh.

Hôm nay, đại hội Phiên Vương chính thức cử hành. Mười Phiên Vương, theo hẹn ước với Thiên Hoàng, đã bắt đầu từ sớm, tiếp tục kéo nhau đến Đông Kinh.

Dưới Long Môn sơn, tứ sắc cận vệ của Thiên Ẩn cung Ẩn Kiếm Lưu canh giữ nghiêm mật. Để đề phòng có biến, mỗi Phiên Vương chỉ được mang theo năm thuộc hạ lên núi, lại phải có thư của Thiên Hoàng mới được thông qua.

Chuẩn Nhân Thiên Ẩn ngồi chễm chệ trên bảo tọa ở đỉnh núi, Phiên Vương nào đi qua cũng phải chào hỏi ông ta, đều đó cho thấy uy vọng của Chuẩn Nhân Thiên Ẩn đã bao trùm toàn bộ Đông Doanh, Thiên Hoàng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. 

Tuy nhiên, ở Đông Doanh, Thiên Hoàng được người dân kính ngưỡng như thần minh, chính vì sợ xảy ra bạo loạn nên Ẩn Kiếm Lưu mới chưa giết chết Thiên Hoàng, cướp đoạt ngôi vị.

Đám đại cao thủ của Ẩn Kiếm Lưu như Đại Nhật Tông Qủa, Nguyệt Mị Phù Hề, Sơn Lộc Vô Tướng lúc này tập trung sau lưng Chuẩn Nhân Thiên Ẩn. Tất cả đều khí thế hừng hực, đang chờ đợi một trận kịch chiến với Thiên Môn.

Ngay cả Phong Vân cũng đang đứng một bên im lặng quan sát tình hình. Người thân bị Ẩn Kiếm Lưu giam giữ, Phong Vân cho dù thực lực cao cường cũng phải đành thỏa hiệp với Chuẩn Nhân Thiên Ẩn, giúp hắn giao chiến với Thiên Môn lần này.

Đội hình Ẩn Kiếm Lưu chuẩn bị để đối phó với Thiên Môn vô cùng cường đại, đủ để thấy quyết tâm một trận sống mái đến cùng của Chuẩn Nhân Thiên Ẩn.

“ Môn chủ, Phiên Vương cuối cùng cũng đã vào bảo điện, Thiên Môn giờ này vẫn chưa thấy mặt, hay là bọn chúng sợ hãi chúng ta mà không dám đến” Sơn Lộc, thủ lãnh Kiếm phái nhất mạch Ẩn Kiếm Lưu mở miệng dò hỏi.

“ Liên Thành Chí đã gia nhập Thiên Môn, Hắc Phong nhất định sẽ tìm cách đưa hắn lên ngôi hoàng vị, chắc chắn hắn sẽ đến” Chuẩn Nhân Thiên Ẩn ôn tồn nói.

Bỗng nhiên Kim Sứ từ trên cao nhảy xuống, giọng điệu hấp tấp nói: “ Môn chủ, Hắc Phong đến rồi”.

“ Ta thấy rồi” Chuẩn Nhân Thiên Ẩn ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng trên đỉnh núi cao đối diện.

“ A... Hắc Phong, vậy mà dám đến đây một mình” Đại Nhật Tông Qủa bất ngờ nói.

Phong Vân nhìn thấy Hắc Phong đang đứng một mình trên đỉnh núi, vẫn gương mặt tuấn lãng, phong thái lạnh lùng đó mấy chục năm không thay đổi. Trong lòng hai người bỗng dâng lên sát ý mãnh liệt, giao chiến với nhau đã mấy lần nhưng lần nào hai người bọn hắn cũng đều thất bại, Hắc Phong dần dần đã trở thành ám ảnh đeo bám lấy hai người.

Phong Vân muốn tiêu diệt Hắc Phong không chỉ để trả thù xưa mà còn là xóa bỏ đi ám ảnh thất bại của người võ sĩ. Chỉ có tiêu diệt Hắc Phong, hai người mới được giải thoát.

“ Hắn ở đâu... hắn ở đâu?” đám người Ẩn Kiếm Lưu nhốn nháo tìm kiếm vị trí của Hắc Phong.

“ Kia kìa... Hắc Phong đến rồi, mọi người phải cẩn thận” cao thủ Ẩn Kiếm Lưu đều biết sự lợi hại của Hắc Phong nên vô cùng cảnh giới.

Lúc này, trên Long Môn sơn, mười Phiên Vương tề tập trước Tế thiên bảo tháp, tiến hành nghi lễ tế trời. Tế thiên xong xuôi, các Phiên Vương lần lượt vào Hội trường.

Trong Hội trường, Chiêu Võ Thiên Hoàng ngồi ở chủ vị, ở phía dưới là 10 vị Phiên Vương.

“ Các vị Phiên vương, Thiên Hoàng tuổi cao, thể nhược, chúng ta phải chọn ra người kế vị Thiên Hoàng. Hôm nay đại hội, mọi người chúng ta cùng nghị luận, như thế nào?” Phiên Vương đại hội vừa mới bắt đầu, Phiên Vương Nham Thành, Nham Kỳ Tiến đã mở lời. 

Chiêu Võ Thiên Hoàn nghe vậy thì nổi giận quát: “Kế vị Thiên Hoàng, từ trước tới giờ đều cha truyền cho con, ta có con trai là Liên Thành Chí, đang từ Trung Nguyên trở về, ta chuẩn bị giao chức Thiên Hoàng cho nó”

“ Theo tôi biết, Liên Thành Chí có nửa dòng máu Trung Nguyên, không phải chính thống, quyết định này e là lòng dân không thuận” Y Thế Phiên Vương là thân tính của Chuẩn Nhân Thiên Ẩn nên phản đối ngay.

“ Con ta có thuận lòng dân hay không phải hỏi 10 Phiên vương, chẳng lẽ giao quyền lực cho Chuẩn Nhân Thiên Ẩn, một người không có chút huyết thống hoàng tộc nào lại thuận lòng dân?” Chiêu Võ Thiên Hoàng phản kích.

“ Thiên Hoàng truyền cho người ngoài sẽ làm thiên hạ đại loạn, người kế vị Thiên Hoàng ta đã sớm có chủ ý, các ngươi đừng nói nữa” Thiên Hoàng lớn tiếng nói tiếp.

“ Thật hoang đường, kẻ ngài chọn vốn chưa hề thấy mặt, hỏi sao mọi người đồng ý được?” Nham Kỳ Tiến đập bàn phản đối.

“ Đây là Hiệp Nghị thư. Giờ 10 Phiên Vương cùng có mặt, mọi người hãy ký tên trên Hiệp Nghị thư, đồng ý đưa con ta Liên Thành Chí lên ngôi Thiên Hoàng” Chiêu Võ Thiên Hoàng như không nghe thấy, sai thái giám lấy ra Hiệp Nghị thư để trước mặt mọi người.

“ Ngài không hiểu tình hình sao? Giờ dưới núi binh lính trùng trùng, lại có Chuẩn Nhân Môn chủ cùng cao thủ Ẩn Kiếm Lưu áp trận, ngài nghĩ Liên Thành Chí dám lên đây sao? Hiệp Nghị thư có ký cũng vô dụng” Nham Kỳ Tiến cười khẩy nói.

“ Thành Chí con ta, gánh vác trọng trách Thiên Hoàng, tất phải có năng lực đột phá vòng vây, xem như là khảo nghiệm trời cao dành cho nó” Chiêu Võ Thiên Hoàng khoanh tay vẻ mặt nghiêm túc nói.

“ Như vậy đi, chúng ta lấy một canh giờ làm hạn, nếu Liên Thành Chí lên núi được, 10 Phiên Vương chúng ta sẽ ký tên, nhưng nếu tới lúc đó hắn còn chưa đến, Thiên Hoàng phải giao quyền lực ra” Nham Kỳ Tiến đứng lên nói.

“ Các vị Phiên Vương, đề nghị của Nham Kỳ Tiến, mọi người thấy thế nào?” Thiên Hoàng hướng các Phiên Vương còn lại hỏi ý kiến.

“ Ta đồng ý”

“ Được”

“ Cứ vậy đi”

“ Nếu các vị đều đồng ý thì quyết định như vậy” Thiên Hoàng phất tay nói.

“ Được, một lời đã định, ta xem Liên Thành Chí có bản lãnh gì mà lên được đây” Nham Kỳ Tiến cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.