Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 236: Quyển 2 - Cổ Tộc ra tay



Tiêu Viêm vẻ mặt giận dữ đến cực độ, nhưng không thể động đậy, cũng không thể nói được lời nào, chỉ thấy trên mặt hắn hằn lên những sợi gân máu vô cùng đáng sợ.

“ Viêm đệ, Đà Xá Cổ Đế Ngọc này ta sẽ giữ dùm cho đệ” Jack nhoẻn miệng cười, bắt lấy miếng cổ ngọc.

“ Tích... tích... ký chủ thành công thu được một miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc... ký chủ được thưởng 1 tỷ điểm... tích”

Nghe thanh âm Hệ thống vang lên trong đầu, Jack âm thầm vui mừng như điên, hắn không ngờ hệ thống lại đánh giá Đà Xá Cổ Đế Ngọc cao đến như vậy.

“ Tích... tích... Hệ thống phát sinh nhiệm vụ thu thập đủ tám miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc... tích”

“ Tích... hoàn thành nhiệm vụ: ký chủ được thưởng 10 tỷ điểm và một thẻ triệu hoán cao cấp... tích”

“ Tích... không hoàn thành nhiệm vụ: không trừng phạt... tích”

“ Nhiệm vụ này cũng thật khó khăn, bảy miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc còn lại nằm trong tay của viễn cổ bảy tộc, thực lực từng tộc vô cùng cường đại, làm sao có thể lấy được cổ ngọc chứ” nghe hệ thống phát sinh nhiệm vụ, Jack âm thầm cười khổ.

“ Hệ thống, Tiêu Viêm là người xuyên việt như ta, nếu ta giết hắn thì có xảy ra ảnh hưởng gì không?” Jack bỗng nảy ra một ý nên nhanh chóng truyền âm cho hệ thống.

“ Tích... tích... Tiêu Viêm tuy là linh hồn từ thế giới khác tiến vào Đấu Phá thế giới nhưng ký chủ vẫn có thể giết bình thường như sinh vật trong Đấu Phá thế giới... tích”

Jack đang âm thầm suy nghĩ có nên thủ tiêu luôn Tiêu Viêm để thu thập Phong Lôi Nộ Diễm không thì bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện, chắn trước mặt đám người Tiêu Viêm và Jack.

“ Các hạ làm như vậy đúng là không xem mặt mũi Đan tháp ra gì” Huyền Không Tử ánh mắt băng lãnh nhìn Jack nói.

“ Huyền Không lão nói sai rồi, nếu ta không xem mặt mũi Đan Tháp thì ta đã phá vỡ Tinh Vực này từ lâu, đâu cần phải chờ các người tiến vào đây chứ” Jack nhìn Huyền Không Tử, nhàn nhạt nói.

“ Nghe đồn Jack Môn chủ của Hắc Phong Môn vô cùng cuồng ngạo, hoành hành ngang ngược, vì muốn có Cửu Long Lôi Cương Hỏa mà ra tay giết chết Đường Chấn Cốc chủ Phần Viêm cốc, nay gặp mặt quả nhiên không sai chút nào. Nếu ta đoán không lầm, ngươi cũng đang dự định giết chết Tiêu Viêm để lấy đi Phong Lôi Nộ Hỏa trong người của y” Huyền Không Tử giọng điệu lạnh lùng nói.

Nghe Huyền Không Tử nói vậy, vẻ mặt của Jack vẫn bình tĩnh, hắn mỉm cười nói: “ Huyền Không lão cho rằng ta là cuồng ngạo cũng được, là hoành hành ngang ngược cũng chẳng sao, trên Đấu Khí đại lục này, thực lực vi tôn, Huyền Không lão cũng biết quá rõ điều đó. Ta luôn nể trọng Đan tháp nhưng nếu Đan Tháp không biết điều thì cũng đừng trách ta thủ hạ không lưu tình” Jack vừa nói vừa tỏa ra khí thế mênh mông vô tận như bao quát cả thiên địa của Bán Thánh.

“ Quả nhiên là Bán Thánh” Huyền Không Tử sắc mặt vô cùng ngưng trọng trước khí thế khủng bố của Jack, tuy lão là Cửu Tinh Đấu Tôn nhưng đối mặt trước Bán Thánh cường giả cũng giống như con thuyền trên đại dương sâu thẳm, tùy thời sẽ bị sóng lớn nuốt chửng.

Huyền Không Tử hít sâu một hơi trấn định tâm thần sau đó thấp giọng nói: “Jack Môn chủ tu vi thông thiên, đã ở trên đỉnh của Đại lục này, nếu Môn chủ vì dị hỏa mà ra tay với một hậu bối như Tiêu Viêm thì sẽ khiến thanh danh bị hủy hoại, thiên hạ chê cười. Theo thiển nghĩ của tại hạ, mọi chuyện nên chấp dứt ở đây, Jack Môn chủ đã thu được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, vậy cũng đã đủ. Đại diện cho Đan tháp, tại hạ xin mời Jack Môn chủ mau chóng rời khỏi nơi này”.

“ Vậy được, ta cũng không muốn làm tổn hại hòa khí của hai bên, mọi chuyện nên dừng tại đây” Jack gật đầu nói, sau đó búng tay đánh ‘tách’ một cái, đám người Khâu Lăng, Tiêu Viêm ngay lập tức thoát khỏi không gian cầm cố.

Tiêu Viêm vừa được giải thoát, ngay lập tức chỉ tay thẳng mặt Jack, gào rống: “Tên khốn kiếp, mau trả cho ta cổ ngọc gia truyền, nếu ngươi cố tình chiếm giữ, ta Tiêu Viêm xin thề với trời, sẽ cùng ngươi không chết không thôi”.

“ Viêm đệ, không nên giận dữ, ta tạm thời giữ dùm cổ ngọc cho đệ, nếu đệ muốn lấy lại thì đến Hắc Phong Môn ở Thiên Hoàng Thành tìm ta” Jack vẫy tay cười nói.

“ Tên khốn, trả cổ ngọc cho ta” Tiêu Viêm định nhào tới Jack nhưng đã bị Huyền Không Tử giữ lại.

“ Jack Môn chủ, ngài tự tiện lấy đồ vật của người khác chính là không đúng, xin ngài hãy trả lại cho chủ nhân của vật đó” Huyền Không Tử chậm rãi nói.

Jack nhìn thẳng Huyền Không Tử cười khẩy: “Huyền Không lão, ngài quản chuyện cũng quá rộng đi, đây là chuyện riêng của ta và Tiêu Viêm, ngài không cần xía vào”

“ Ha ha ha... Tiêu Viêm chính là đệ tử một vị cố nhân của lão phu, chuyện của hắn cũng giống như chuyện của lão, xin Jack Môn chủ hãy trả lại đồ vật cho Tiêu Viêm” Huyền Không Tử vẫn cố chấp nói tiếp.

Jack ánh mắt thoáng qua một tia sát cơ, sắc mặt âm trầm nói: “ Ta đã nói rồi, nếu Tiêu Viêm hắn muốn lấy lại đồ vật của hắn thì đến Hắc Phong Môn tìm ta, đừng nhiều lời nữa”

“ Chúng ta đi” Jack hướng về phía Cổ Hà sau đó phất tay một cái, thân ảnh hắn và Cổ Hà nhanh chóng biến mất.

“ Trả lại cổ ngọc cho ta... đó là di vật của cha ta... ah” khi thấy Jack đã rời đi, Tiêu Viêm ánh mắt long lên sòng sọc, sắc mặt vô cùng dữ tợn hét lớn.

“ Jack, ta Tiêu Viêm xin thề, sẽ cùng ngươi không chết không thôi, ta sẽ diệt Hắc Phong Môn của ngươi” Tiêu Viêm quỳ xuống dưới đất, hai tay nện ầm ầm trên đất, gào rống khủng khiếp.

Đám Tào Dĩnh, Đan Thần, Tống Thanh thấy Tiêu Viêm giận dữ như vậy thì cũng không dám nói gì, chỉ đành lặng lẽ thở dài.

“ Tiêu Viêm, nếu ngươi muốn lấy lại đồ vật của cha ngươi thì phải mạnh mẽ hơn nữa, với thực lực bây giờ, ngươi đi tìm tên Jack đó thì chỉ là tìm chết, hắn cấp độ đã là Bán Thánh, ngay cả ta cũng không chắc đỡ được mười chiêu của hắn, ngươi phải thật sự lý trí”

“Trước mắt nên tìm cách cứu ra sư phụ của ngươi, ta đã biết được vị trí Hồn Điện giam giữ linh hồn thể của Dược Trần, hãy bình tĩnh lại đi” Huyền Không Tử nghiêm mặt nhìn Tiêu Viêm nói.

Tiêu Viêm hít sâu một hơi, trấn định lại tâm thần, sau đó chắp tay hướng Huyền Không Tử nói: “Đa tạ Huyền Không lão, Tiêu Viêm đã hiểu, con sẽ cứu sư phụ khỏi tay Hồn Điện”

“ Uhm, vậy mới đúng là đệ tử của Dược Trần, lão bất tử đó chứ... ha ha ha” Huyền Không Tử vuốt râu cười nói.

Thời gian nửa năm nhanh chóng trôi qua, Trung Châu Trung Vực, Thiên Hoàng Thành.

Trên bầu trời Thiên Hoàng Thành, lúc này bỗng nhiên xuất hiện ba người. Người dẫn đầu là một nữ nhân, thân mặc thanh y, kiều nhan như hoa, gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ, mái tóc mềm mại như thác nước được một sợi dây màu xanh nhạt buộc lại một cách tùy ý. Dáng người nàng thon thả, gió nhẹ phất phơ, tóc đen phiêu động, phảng phất như tiên tử hạ phàm.

Người này không ai khác chính là Cổ Huân Nhi của Cổ Tộc, đứng kề vai bên cạnh nàng chính là Tiêu Viêm, vẫn là gương mặt tuấn tú đó nhưng Tiêu Viêm lúc này lộ ra một vẻ mặt chững chạc, trầm ổn hơn nửa năm trước rất nhiều.

Bên cạnh Huân Nhi còn có một người đi theo, đó là một lão giả đầu tóc bạc phơ mặc một thân lam bào, luôn treo nụ cười ấm áp trên môi, làm mọi người cảm giác sự hiền lành. Nhưng nếu có nhãn lực không kém thì có mơ hồ nhận ra được, trong nụ cười ẩn chứa sự sắc bén.

“ Tiêu Viêm ca ca, lần này hãy để Cổ Nam Hải trưởng lão đòi lại công đạo cho huynh, huynh không cần ra tay” Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm nhẹ nhàng nói.

“ Tên Jack đó cấp độ đã đến Bán Thánh, Cổ Nam Hải trưởng lão phải cẩn thận” Tiêu Viêm ánh mắt phiền muộn, bất đắc dĩ gật đầu nói. Nửa năm qua, sau khi giải cứu được Dược Trần từ Phân Điện của Hồn Điện về đến Tinh Vẫn Các, thực lực của hắn tăng nhanh thần tốc, hiện tại đã là Ngũ Tinh Đấu Tông, tuy nhiên vẫn chưa tính là gì so với cấp độ Bán Thánh cả.

“ Tiểu tử, ta không biết quan hệ của ngươi với Huân Nhi tiểu thư là gì, nhưng đừng nên tỏ vẻ quá thân thiết với nàng, ta cũng không phải giúp ngươi mà là theo lệnh của Tộc trưởng, lấy lại Đà Xá Cổ Đế Ngọc và tiện tay tiêu diệt luôn Hắc Phong Môn” Cổ Nam Hải cười nói.

“ Nam Hải trưởng lão, chuyện của hai người chúng tôi mong trưởng lão đừng xen vào” Huân Nhi ánh mắt băng lãnh, âm trầm nói.

“ Được rồi tiểu thư Huân Nhi, ta đã biết” Cổ Nam Hải thở dài nói.

“ Việc cần làm là tiêu diệt môn phái Hắc Phong Môn này, chỉ là một môn phái nhỏ bé mà dám mơ tưởng lấy được Đà Xá Cổ Đế Ngọc, lại còn muốn ra tay với Tiêu Viêm ca ca để lấy dị hỏa” Huân Nhi nhàn nhạt nói.

Cổ Nam Hải gật đầu, sau đó hướng xuống vị trí trụ sở Hắc Phong Môn, mở miệng nói.

“ Môn chủ Hắc Phong Môn, mau ra đây”

Lão nói tuy không lớn nhưng thanh âm vang vọng cả ngàn dặm xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.