Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 24: Hồng Hoang thế giới



5000 năm trôi qua, Lâm Phong đã lần lượt thôn phệ toàn bộ linh hồn của tất cả các Ma Thần trong Hỗn Độn không gian. Khi hắn cảm ngộ được hết 3000 Đại Đạo pháp tắc thì Infinity Gauntlet trên tay trái của hắn đã phát sinh biến hóa kinh khủng.

Sáu viên Infinity Gem trên găng tay đã bay lên cùng với Hỗn Độn Châu và nhập lại thành một với Thần Cách bảy màu của Lâm Phong.

Khi Lâm Phong nhận ra thì hắn đã trở thành cường giả Vũ Trụ Cấp 6, một vị Siêu Thần toàn tri, toàn giác, toàn năng.

Lâm Phong cảm thấy hắn hiện tại mạnh hơn trước kia cả tỷ lần trở lên, hắn tin tưởng chỉ cần một phất tay là hắn có thể tùy tiện hủy diệt cả một vũ trụ.

“ Ta hiện tại đã có thể miễn cưỡng sáng thế ra một vũ trụ mới hoàn toàn nhưng sẽ phải tiêu hao một nguồn năng lượng vô cùng lớn, xem ra phải đến một số nơi tìm kiếm Heart Of The Universe để tích súc năng lượng đủ lớn thì mới nghĩ đến sáng thế vũ trụ. Khi tạo ra được một tân sinh Vũ trụ thì sức mạnh của ta sẽ tăng tiến không ít” Lâm Phong âm thầm tính toán.

“ Ngươi là Đại Đạo phải không?, lấp ló ở đó làm gì, ra đây mau!” Lâm Phong bất giác hướng vùng không gian Hỗn độn nói.

Từ trong không gian hỗn độn, từng luồng linh khí bắt đầu tụ lại rồi hình thành một hình thù giống người cực kỳ to lớn, hình thù này không phân biệt rõ là nam hay nữ, ánh mắt màu vàng kim chói lọi, toàn thân trong suốt như thủy tinh, cất lên giọng nói kết hợp nhiều âm vực.

“ Đại Đạo xin được tham kiến Ngài, đấng Toàn năng, Ngài có gì cần sai khiến Đại Đạo”

“ Ngươi lén lút quan sát ta nãy giờ có phải không?” Lâm Phong ôn tồn nói, hắn phát hiện thân ảnh to lớn, trong suốt này vậy mà mang lực lượng Vũ trụ cấp 4, thật không đơn giản, nếu hắn không gặp kỳ ngộ thì thực lực của hắn chỉ ngang hàng với tên này thôi.

“ Thưa Ngài, xin Ngài thứ tội, Đại Đạo thấy Ngài chém giết các Ma thần vừa mới khai sinh nên mới âm thầm theo dõi” Đại Đạo ôn tồn trả lời, trên gương mặt trong suốt của hắn không hề biểu hiện thái độ gì.

Lâm Phong nhìn thẳng Đại Đạo rồi giả vờ nghiêm mặt nói: “ Uhm, ta thấy bọn chúng vừa xấu xí lại còn ra vẻ ta đây, rất là chướng mắt nên ra tay tiêu diệt hết, làm sao? ngươi thấy không vui à?”

“ Dạ không phải, bọn chúng chỉ là do bản nguyên của Đại Đạo sinh ra nên khai sinh lần nữa cũng không phải chuyện khó khăn gì, Ngài ra tay rất đúng, thưa đấng toàn năng” Đại Đạo nói thẳng một mạch như được lập trình sẵn.

“ Vậy thì tốt, ngươi cũng rất biết điều, chứ nếu không chỉ cần một búng tay thôi là vùng không gian này của ngươi sẽ đi tong” Lâm Phong cười nói.

“ Dạ vâng thưa Ngài, Ngài là đấng toàn năng, không gì là không làm được”

Lâm Phong thấy thái độ của Đại Đạo cũng không lấy làm lạ, hắn biết rằng đứng nói chuyện với hắn lúc này không phải là một sinh vật mà là hóa thân của tạo hóa. Đại Đạo chỉ dựa vào logic mà làm việc, không hề có cảm xúc hay tính cách, đối xử với mọi vật đều như nhau, có thể nói Đại Đạo là vô tình cũng không sai.

“ Nếu không có việc gì nữa thì ngươi lui đi” Lâm Phong phất tay nói.

“ Dạ vâng thưa đấng toàn năng” Đại Đạo cúi đầu chào rồi biến mất trong không gian vô tận.



Tại một vùng không gian xa xôi nơi hỗn độn, ẩn giấu trong từng lớp không gian loạn lưu là một đóa hoa sen màu xanh vô cùng to lớn, đóa hoa sen vẫn chưa nở rộ, xung quanh đóa hoa từng dòng hỗn độn linh khí cuồn cuộn mãnh liệt bị hấp thụ.

Ở bên trong đóa hoa là một thân ảnh to lớn đang ngủ say, người khổng lồ này thân thể vạm vỡ, toàn thân cơ bắp lộ rõ, tràn đầy lực lượng, hai tay đang ôm chặt một cây búa rất lớn. Cây búa này tỏa ra hào quang sáng chói có thể phá vỡ hỗn độn, rõ ràng không phải là vật tầm thường. Trên đầu của người khổng lồ là một cái mâm ngọc màu xanh đang lơ lửng, dường như đang câu thông với linh trí của hắn, truyền xuống từng đạo pháp tắc.

99999 nguyên hội đã trôi qua, mỗi một cái nguyên hội là mười ba vạn năm, tức là đã trôi qua mười ba tỷ năm, người khổng lồ trong đóa sen xanh khí tức càng ngày càng cường đại, lực lượng ba động không ngừng. Rồi bỗng một ngày, đóa sen xanh đã nở rộ, nở ra ba mươi sáu phẩm, người khổng lồ mở choàng đôi mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Một cỗ kinh khủng lực lượng khuếch tán bốn phương tám hướng.

“ Ta là nguyên thủy thiên vương, Bàn Cổ”

Bàn Cổ ngạo nghễ rống to, tay nắm Bàn Cổ Phủ, chân đạp Hỗn độn Thanh liên, trên đỉnh đầu Tạo Hóa Ngọc Điệp đang quay tròn xung quanh.

“ Ta muốn đột phá Đại Đạo, ta muốn tự do, trở thành vĩnh hằng bất hủ”

Một đôi mắt màu vàng kim to lớn vô cùng bỗng xuất hiện trong không gian hỗn độn vô tận, một thanh âm cất lên.

“ Bàn Cổ to gan, ngươi dám làm trái quy tắc của tạo hóa, dừng ngay mọi ý định, nếu không, chết!”

Bàn Cổ chỉ mũi búa vào đôi mắt màu vàng kim rồi điên cuồng gào hét: “ Đại Đạo, ngươi không thể cầm tù được ta. Ta là Bàn Cổ, hôm nay sẽ mở ra hỗn độn không gian, khai sinh Hồng Hoang thế giới, chứng đạo cảnh giới đại đạo tối cao, đạt được tự do, vĩnh hằng bất hủ”

Nói xong, Bàn Cổ hai tay cầm búa giơ lên quá đầu, bổ thẳng xuống đôi mắt màu vàng kim. Một vầng sáng chói lọi từ Bàn Cổ phủ đánh thẳng xuống, không gian hỗn độn bị vầng sáng xé nát tạo thành một cái khe vô cùng to lớn, một phương thiên địa thế giới bắt đầu hình thành.

Theo phương thiên địa thế giới hình thành, khí thế trên người Bàn Cổ cũng bắt đầu tăng lên, từ Hỗn Nguyên Vô Thượng Thiên Đạo tăng lên đến Hỗn Nguyên Bất Diệt Đại Đạo, tương đương với Vũ Trụ cấp 3 đỉnh phong. Bàn Cổ vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng đánh ra búa thứ hai.

Tuy nhiên, khi Bàn Cổ đánh ra búa thứ hai, từng luồng lôi điện khổng lồ từ bốn phương tám hướng trong hỗn độn đánh thẳng lên người Bàn Cổ. Bàn Cổ vội vàng dùng Hỗn Độn Thanh Liên che chắn rồi tiếp tục vung búa.

Khi Bàn Cổ vung đến búa thứ bốn mươi chín thì phương thiên địa thế giới đã vô cùng to lớn, lấn át hoàn toàn không gian hỗn độn, tuy nhiên trời và đất vẫn còn dính liền vào nhau. Bàn Cổ thấy vậy liền nhảy vào phương thiên địa này, hai tay vận lực, tách ra trời và đất.

Bàn Cổ hai tay chống trời, hai chân đạp đất, từ từ biến thành vô cùng cao lớn, bầu trời theo đó càng ngày càng bị đẩy lên cao hơn. Vô tận đại đạo hủy diệt lôi điện không ngừng đánh lên thân người của Bàn Cổ, hào quang của Hỗn Độn Thanh Liên che chắn toàn thân Bàn Cổ càng lúc càng yếu đi, xem ra cũng đã tổn hao nặng nề.

Tám ngàn năm trôi qua, bầu trời của phương thế giới đã được Bàn Cổ đẩy lên rất xa, thân hình của Bàn Cổ bây giờ cũng đã cao hàng tỷ tỷ trượng. Tuy nhiên Hỗn Độn Thanh Liên bao bọc cho Bàn Cổ đã bị tàn phá khủng khiếp, nứt rạng ra từng mảng. Vào một ngày, Hỗn Độn Thanh Liên đã không chịu nổi trước đại đạo hủy diệt lôi điện, đã phân ra làm nhiều mảnh, hóa thành bốn đóa hoa sen mười hai phẩm cùng năm lá cờ màu sắc khác nhau, tất cả đều hướng Hồng Hoang thiên địa bay tới.

Không còn Hỗn Độn Thanh Liên bảo vệ, Bàn Cổ phải liên tục chịu đựng vô tận đại đạo hủy diệt lôi điện đánh xuống thân thể, cho dù thân thể Bàn Cổ là kim cương bất hoại, bền bỉ vô song nhưng trước hủy diệt lôi điện ẩn chứa 3000 đại đạo pháp tắc thì cũng không thể chịu đựng lâu hơn được.

“ Nếu lúc này ta buông bỏ thì bầu trời sẽ sập xuống, phương thiên địa này cũng sẽ khép lại. Không! Không! Ta không được bỏ cuộc” Bàn Cổ âm thầm tự nhủ, cắn răng chịu đựng đau đớn, Bàn Cổ Phủ cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng bay xung quanh Bàn Cổ, đón đỡ một phần lôi điện giúp chủ nhân.

Lại tám ngàn năm trôi qua, Bàn Cổ Phủ và Tạo Hóa Ngọc Điệp trước lực lượng hủy diệt lôi điện đã bị tàn phá đến giới hạn cuối cùng. Bàn Cổ Phủ nát vụn thành mảnh nhỏ, hóa thành ba kiện Tiên Thiên Chí Bảo là Thái Cực Đồ, Bàn Cổ Phiên cùng Hỗn Độn Chung, hướng Hồng Hoang thế giới bay mất. Còn Tạo Hóa Ngọc Điệp thì nứt ra thành trăm mảnh, phân tán rải rác trong Hồng Hoang Thế giới.

Bàn Cổ lúc này đã sức cùng lực kiệt, thân thể bị hủy hoại nghiêm trọng, đã không có khả năng phục hồi. Hắn có thể trụ được đến thời điểm này là nhờ vào ý chí kiên định, không lùi bước.

“ Đại Đạo, hôm nay có thể ta sẽ bỏ mình nhưng Hồng Hoang thế giới đã hình thành, Hồng Hoang còn thì ý chí của ta vẫn còn, hahaha”

Cùng với tiếng cười đó, thân hình tỷ tỷ trượng cao bắt đầu tan rã, thân hóa vạn vật trong thế giới Hồng Hoang, hơi thở cuối cùng của Bàn Cổ biến thành phong vân lôi đình, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, hàng vạn sợi tóc biến thành vô số các vì sao. Da lông trở thành cây cối, hoa cỏ, bắp thịt hóa thành đồi núi cao thấp, máu huyết trở thành sông hồ, đại dương, răng, xương biến thành kim loại, nham thạch. Mồ hôi trở thành nước mưa và sương mai. Đến đây, Hồng Hoang thế giới chính thức được thành hình.

Vào lúc này, ở vùng không gian bên ngoài Hồng Hoang, có hai thân ảnh đang đứng nói chuyện với nhau.

“ Đa tạ Ngài đã không ngăn cản Đại Đạo trừng phạt Bàn Cổ” Đại Đạo hướng Lâm Phong nói, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì.

“ Ta sao phải ngăn cản? Ta chỉ là người ngoài, việc gì phải xen vào việc của bọn ngươi” Lâm Phong cười khẩy nói.

“ Dạ vâng, Ngài là đấng toàn năng, sẽ không quan tâm đến những chuyện như thế này”

“ Thôi, ngươi lui đi, ta có việc vào Hồng Hoang thế giới” Lâm Phong cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với tên Đại Đạo này, liền nhanh chóng đuổi hắn đi mất.

Lâm Phong lắc mình một cái đã đứng ở Hồng Hoang Thế giới. Hắn phóng tầm mắt ra khắp mọi nơi trong Hồng Hoang.

“ Hồng Hoang quả thật rộng lớn, thương khung lẫn đại địa đều rộng hơn tỷ tỷ tỷ dặm, khắp nơi đều tràn ngập Tiên Thiên linh khí, sinh cơ vô cùng dồi dào. Tên Bàn Cổ này đúng là có thực tài, tạo ra được một thế giới không tầm thường như thế” Lâm Phong cảm khái nói, thật ra với cấp độ của hắn hiện tại, hắn có thể dễ dàng tạo ra một thế giới còn cao cấp hơn thế giới Hồng Hoang nhưng hắn vẫn chưa có ý định, hắn vẫn thích đi du lịch khắp nơi hơn.

“ Tiểu tử, còn chưa ra trình diện, để ta phải mời hay sao?” Lâm Phong ngẩng đầu lên trời nhàn nhạt nói.

Từng dòng Tiên Thiên linh khí bỗng ngưng tụ lại thành một người khổng lồ, gương mặt có đôi nét giống Bàn Cổ nhưng toàn thân trong suốt, đặc biệt đôi mắt màu xanh biếc. Người này tiến đến trước mặt Lâm Phong rồi cất lên giọng điệu lạnh lùng, không có một chút cảm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.