Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 70: Mỹ nhân tâm



“ Khổng Từ, nàng đã là ta vị hôn thê, vậy mà Bộ Kinh Vân còn dám cưỡng đoạt, rõ ràng là không xem ta ra gì, như vậy đi, ta cũng không phải làm khó hắn, chỉ cần hắn có thể đỡ ta một chiêu mà không chết thì ta tạm tha cho hắn một mạng”

Hắc Phong trong mắt hàn quang lóe lên, tuy hắn biểu hiện rất là bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã muốn băm vằm Bộ Kinh Vân ra trăm mảnh.

“ Quân sư, ngài thủ hạ lưu tình tha cho Vân sư huynh một mạng đi, hắn quả thật không có cố ý mạo phạm ngài” Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Phong, vì Bộ Kinh Vân lên tiếng xin xỏ.

“ Quân sư, ngài tha cho Vân sư đệ đi, ta nguyện chịu thay cho hắn một kích của ngài” Tần Sương ngẩng đầu nhìn Hắc Phong cầu khẩn.

Hắc Phong thấy Nhiếp Phong, Tần Sương quỳ gối hướng mình khẩn cầu cũng không ngại làm khó thêm nữa nên mở miệng nói.

“ Nếu hai vị đường chủ xin tha cho hắn, như vậy ta tạm tha cho hắn một lần, nhưng nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ giết hắn”

“ Đa tạ quân sư, đa tạ quân sư” Nhìn thấy Hắc Phong bằng lòng buông tha Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong cùng Tần Sương trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

“ Nghiệt Đồ, quân sư tuy là tha cho ngươi khỏi chết, thế nhưng lão phu lại không thể cứ như vậy tha ngươi” Hùng Bá nói rồi trong tay chân khí cầu ngưng tụ, hướng Bộ Kinh Vân đánh một chưởng.

Bộ Kinh Vân vừa mới loạng choạng đứng lên đã bị chân khí cầu đánh trúng ngay ngực, lập tức phun máu, té văng ra ngoài.

“ Từ nay, ngươi không còn là người của Thiên Hạ Hội, cũng không phải là đệ tử của lão phu, cút cho khuất mắt ta” Hùng Bá lớn tiếng quát.

Bộ Kinh Vân trong lòng hận thù điên cuồng tăng lên, nghĩ đến ngày xưa Hoắc gia trang bị diệt môn, ngày hôm nay nữ nhân mình thích bị Hùng Bá gả cho người khác. Thù giết cha cộng với đoạt thê, hai chuyện này làm cho Bộ Kinh Vân trong lòng đối với Hùng Bá vô cùng cừu hận.

“ Vân sư huynh”

“ Vân sư đệ”

Nhiếp Phong, Tần Sương thấy Bộ Kinh Vân một lần nữa trọng thương thì lo lắng chạy đến đỡ hắn dậy.

Mà Bộ Kinh Vân lúc này cho dù đối với Hùng Bá hận thù ghê ghớm, thế nhưng hắn cũng biết tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không chắc chắn phải chết.

“ Sương nhi, Phong nhi, không cần lo cho hắn, để hắn tự mình rời đi” Hùng Bá thấy vậy thì lớn tiếng quát.



“ Hùng Bá sao lại tốt bụng tha cho Bộ Kinh Vân, chắc lão hồ ly này có âm mưu” Hắc Phong thấy biểu hiện của Hùng Bá thì âm thầm suy nghĩ.

Hắc Phong đối với Hùng Bá thật sự là quá hiểu, lấy Hùng Bá tính cách không có khả năng thả Bộ Kinh Vân rời đi, hắn sở dĩ làm như thế, nhất định là có nắm chắc làm cho Bộ Kinh Vân không cách nào còn sống rời đi Thiên Hạ Hội.

“ Ta nhất định sẽ trở lại mang nàng rời đi” Bộ Kinh Vân ánh mắt nhìn về phía Khổng Từ lúc này đang ngơ ngẩn, mở miệng nói.

Nói xong, hắn xoay người đi thẳng ra khỏi Thiên Hạ Hội.

Đoạn Lãng thấy thái độ của Bộ Kinh Vân thì nổi giận nói: “ Hỗn đản, đại ca, để ta giết hắn”

“ Không cần” Hắc Phong ngăn lại Đoạn Lãng, khẽ lắc đầu nói.

Hắn tin tưởng Hùng Bá nhất định sẽ có sắp xếp, Bộ Kinh Vân không có khả năng còn sống rời đi Thiên Hạ Hội.

“ Được rồi, các ngươi đều lui ra đi” Hùng Bá xoay người đi về phía trước, đồng thời chậm rãi mở miệng nói.

“ Bang chủ anh minh, văn thừa võ đức, phụng thiên thừa vận, nhất thống thiên hạ” đám đệ tử Thiên hạ hội thấy Hùng Bá rời đi thì cung kính hành lễ.

“ Lãng đệ, chúng ta cũng đi thôi” Hắc Phong ôn tồn nói.

“ Đại ca, tại sao không để cho ta đi giết Bộ Kinh Vân, hắn dám trước mặt đại ca muốn đoạt chị dâu, đây là tự tìm đường chết” Đoạn Lãng có chút giận dử nói.

“ Bộ Kinh Vân tự sẽ có người giết hắn, không cần ta và đệ xuất thủ” Hắc Phong cười tự tin nói, hắn tin tưởng lấy Hùng Bá tính cách sẽ không bỏ qua Bộ Kinh Vân.

“ Đại ca đã nói vậy thì chắc tên Bộ Kinh Vân sẽ không sống được” Đoạn Lãng gật đầu, hắn đối với những điều Hắc Phong nói đã thập phần tin tưởng.

“ Khổng Từ, nàng lo lắng cho Bộ Kinh Vân sao?” Hắc Phong ánh mắt nhìn về phía Khổng Từ, nhìn thấy nàng như mất hồn mất vía thì mở miệng nói.

“ Ta... ta...” Khổng Từ ánh mắt ươn ướt, thấy Hắc Phong nhìn thì sợ hãi cúi đầu xuống, tay mân mê góc áo.

“ Nàng không cần sợ, nàng đã hầu hạ hắn từ nhỏ, lo lắng cho hắn là chuyện thường tình, ta sẽ không trách nàng” Hắc Phong bước đến trước mặt Khổng Từ, ánh mắt nhu hòa nói.

“ Quân sư, ta...” Khổng Từ mở miệng định nói nhưng giữa chừng lại thôi.

“ Khổng Từ, nàng là ta vị hôn thê, không phải thị nữ, không cần gọi như vậy, nàng hãy gọi trực tiếp tên ta Phong là được” Hắc Phong gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhu hòa cười nói.

Khổng Từ nghe vậy thì ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“ Ài, chị dâu, không cần phải khách khí như vậy với đại ca” Đoạn Lãng thấy biểu hiện của Khổng Từ thì cười nói.

“ Khổng Từ, có phải nàng không thích ta?. Nếu vậy, ta đi gặp Bang chủ nói hủy bỏ hôn sự này” Hắc Phong quá hiểu rõ tâm tư của Khổng Từ nên giả bộ ra vẻ thành khẩn nói.

Lúc này hắn chính là đang lấy lui làm tiến, lập tức hiệu quả ngay, Khổng Từ rõ ràng khẩn trương mở miệng nói: “ Không phải, ta không phải có ý này...”

“ Khổng Từ, nếu như nàng thấy ta có điểm nào không vừa ý ta sẽ vì nàng mà sửa đổi” Hắc Phong cố ý lung lạc Khổng Từ, làm cho nàng có cảm tình đối với hắn.

Khổng Từ từ trước tới nay luôn theo sự sắp đặt của người khác nên rất tự ti về bản thân, nay nghe Hắc Phong nói những lời này làm cho nàng có cảm giác tim đập nhanh và có hảo cảm với Hắc Phong.

“ Phong, ta thật sự lo lắng cho Vân thiếu gia, Phong... chàng sẽ không trách ta chứ?” Khổng Từ nhỏ giọng nói, nàng biết trước mặt vị hôn phu của mình mà nhắc đến người đàn ông khác là không đúng, nhưng nàng xác thực là có chút bận tâm Bộ Kinh Vân, dù sao mười năm làm bạn, coi như là đối với cây cỏ cũng ít nhiều có chút tình cảm, huống chi là người.

“ Đương nhiên là không rồi, ta hiểu nàng mà, nàng có muốn ta cùng nàng đi xem hắn một chút không?” Hắc Phong cười tươi, không có vẻ gì là tức giận nói.

“ À không cần, cám ơn chàng” Khổng Từ vội vã lắc đầu, nàng cảm giác mình hiện tại đang lo lắng Bộ Kinh Vân đã rất ư là không đúng, nếu làm cho Hắc Phong cùng chính mình đi gặp Bộ Kinh Vân, cái đó thật hơi quá đáng, cho nên, nàng vội vã lắc đầu nói.

“ Vậy thì, chúng ta trở về thôi” Hắc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khổng Từ cười nói.

“ Đại ca, không làm phiền hai người, ta phải về Phi Vân Đường giải quyết sự việc” Đoạn Lãng thấy Hắc Phong cùng Khổng Từ tình chàng ý thiếp thì vội từ giã rồi phi thân đi mất.

“ Tiểu tử này, mỗi lần đều đi vội như vậy, Khổng Từ chúng ta đi về trước đi” Hắc Phong thấy Đoạn Lãng rời đi thì cười nói, nhưng ánh mắt lập tức hướng Khổng Từ, chậm rãi nói.

“ Ừm” Khổng Từ nhẹ mỉm cười, gương mặt ửng đỏ gật đầu, lập tức cùng Hắc Phong cùng nhau đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.