Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 94: Thiên Môn Môn Chủ



Hoàng Ảnh vẫn đang đắm chìm trong một chiêu của Hắc Phong ban nãy, khi thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình thì lập tức quay đầu hướng Hắc Phong nói: “ Hiện tại ngươi đã đến cảnh giới nào?”

Thần Tướng cùng Phá Quân nghe Hoàng Ảnh nói vậy thì thầm hô Hoàng Ảnh thật sự không biết sống chết, thực lực của một người có thể dễ dàng cho người khác biết sao?

“ Ha ha ha... bản tọa đã bước vào Thần Ma cảnh, như thế nào? ngươi có hứng thú?” Hắc Phong cười lên ha hả, ánh mắt thâm thúy nhìn Hoàng Ảnh nói.

“ Thần Ma cảnh? Được, Hoàng Ảnh ta cũng sẽ có ngày đạt đến cảnh giới đó” Hoàng Ảnh khảng khái nói, Kinh Tịch đao trên tay như hiểu được cảm tình của hắn cũng phát ra quang mang chói mắt.

Hắc Phong vỗ vỗ tay tán thưởng nhưng ánh mắt vẫn băng lãnh nhìn Hoàng Ảnh: “ Có chí khí, nhưng ngươi chọn lựa ra sao?”

“ Ta sẽ gia nhập Thiên Môn nhưng với điều kiện là bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến ngươi Thiên Môn Môn chủ, thấy thế nào?” Hoàng Ảnh vác đao trên vai nhìn thẳng Hắc Phong ôn tồn nói.

“ Ha ha ha... thú vị... được, ta đồng ý, nhưng ta nói trước là ta sẽ không nương tay đâu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý tử vong khi dám khiêu chiến ta” Hắc Phong gật đầu cười nói.

“ Hoàng Ảnh, tham kiến Môn chủ” Hoàng Ảnh nghe vậy thì mỉm cười lập tức quỳ xuống hành lễ.

“ Tốt, tốt, các ngươi đứng lên đi” Hắc Phong phất tay cười nói.

Ngay lúc đó Hoài Diệt cũng liền kéo Hoài Không đi đến quỳ xuống nói.

“ Hoài Diệt đồng ý quy thuận ngài, Hắc Phong Môn chủ Thiên Môn”

“ Hoài Không ta...”

Thấy Hoài Không do dự không quyết, Hắc Phong cảm thấy hứng thú cười nói.

“ Còn nhà ngươi thì sao, Hoài Không?”



“ Ta có một người bạn tên là Vô Nhị, hiện bị Đế Thích Thiên giam trong băng ngục của Thiên Môn, nếu ngài có thể thả hắn ra, ta nguyện đồng ý gia nhập Thiên Môn” Hoài Không sắc mặt không tỏ vẻ lo sợ, nhìn Hắc Phong ôn tồn nói thẳng.

“ Ha ha ha... được, ta đồng ý thả ra Vô Nhị” Hắc Phong cười lớn, gật đầu.

“ Như vậy, Hoài Không tham kiến Môn chủ” Hoài Không nghe vậy thì quỳ xuống chắp tay hành lễ.

Hắc Phong nhoẻn miệng cười, từ trên đỉnh đầu của hắn bỗng bắn ra năm đạo tia sáng về phía mi tâm của 5 người lần lượt là Phá Quân, Thần Tướng, Hoàng Ảnh, Hoài Không, Hoài Diệt. Nhìn thấy một màn này, 5 người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hắc Phong thì đã nghe hắn cười lớn nói.

“ Ha ha ha... Bản tọa đã đặt Nguyên Thần Tử Kiếp vào nguyên thần của 5 người các ngươi, nếu các ngươi phản bội bản tọa, lập tức sẽ bị nguyên thần tan vỡ mà chết”

Thấy năm người ánh mắt thoáng vẻ kinh hãi thì Hắc Phong nói tiếp: “Các ngươi không cần lo lắng, bản tọa sẽ không bắt buộc các ngươi làm những việc các ngươi không thích, các ngươi chỉ cần trung thành với bản tọa thì sẽ không thiếu những thứ tốt, bản tọa cũng sẽ hỗ trợ các ngươi đạt đến Thần Ma Cảnh”.

Năm người nghe Hắc Phong nói vậy thì gật đầu nhận mệnh nói: “ Thuộc hạ đã hiểu thưa Môn chủ”

“ Đại ca, chúc mừng đại ca thu được năm vị hổ tướng” Đoạn Lãng mỉm cười nhìn Hắc Phong nói. Những thủ đoạn vô cùng nghịch thiên của Hắc Phong hắn đã nhiều lần thấy qua nên cũng không lấy gì làm lạ, trong thâm tâm của Đoạn Lãng, đại ca hắn là không gì không làm được.

“ Ha ha ha... tốt, tốt, tốt... tất cả nghe lệnh ta, quay về Thiên Môn” Hắc Phong gật đầu, cười lên ha hả đầy bá khí.

“ Tuân lệnh Môn chủ” tất cả mọi người đồng thanh hô lớn.

Vào lúc này, trong một động thiên phúc địa, không nhiễm chút bụi phàm trần, một lão giả mập mạp, râu tóc bạc phơ đang ngồi trên cái ghế bằng đá, lão thân mặc bạch bào, bàn tay nâng niu cái tẩu thuốc, chốc chốc lại đưa lên miệng hút từng hồi.

“ Thật thú vị a, đã mấy ngàn năm rồi mới có một người chân chính bước vào Thần Ma Cảnh, là Đế Thích Thiên à? Xem ra không giống, nhưng trên người hắn lại có khí tức Phượng Hoàng, thật kỳ lạ thay...” lão giả ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trời nam gật gù lẩm bẩm.

“ Hai tên nghịch tử của ta mới chỉ là nửa bước Thần ma, chắc đang rất nóng lòng rồi đây... ái chà, không tốt, nếu vậy bọn chúng có thể dám đẩy nhanh cái kế hoạch điên khùng Thiên Thu Đại Kiếp gì đó lắm à... xem ra, ta cũng phải nhanh chóng tìm ra người trợ giúp mới được” Lão giả này nói xong thì thân ảnh cũng biến mất khỏi cái ghế đá.

Lão giả này không ai khác chính là Tiếu Tam Tiếu, tu vi của lão đã là Thần Ma Cảnh Trung Kỳ, có thể nói là đệ nhất nhân trong Phong Vân thế giới. Lão đã có mặt trên thế giới này từ thời Tam Hoàng Ngũ đế cho đến tận bây giờ, bởi vì trong một lần may mắn lão đã sử dụng gian kế chém giết Long Quy, uống tinh huyết của Long Quy và trở thành trường sinh bất tử.

Tiếu Tam Tiếu thu được trường sinh, sống hơn 3000 năm, nhưng bởi vì bị linh hồn Long Quy nguyền rủa cho nên vẻ ngoài ngày càng già yếu. Lão có hai người con trai tên là Tiếu Kinh Thiên và Tiếu Ngạo Thế, cả hai đều uống được Long Quy tinh huyết giống như lão nên cũng trường sinh bất tử.

Tuy nhiên, khác hẳn với thói sống ẩn đời không ra của Tiếu Tam Tiếu, Tiếu Kinh Thiên và Tiếu Ngạo Thế luôn âm mưu dẫn dắt ma đạo xâm chiếm võ lâm, bọn chúng lấy tên tuổi là Đại Ma Thần và Đại Đương Gia, theo đuổi một kế hoạch gọi là Thiên Thu Đại Kiếp.

Mười hai ngày sau, đoàn người Hắc Phong đã về tới Thiên Môn, Lạc Tiên hay tin lập tức ra nghênh đón. Nàng vốn đã được thuộc hạ Thiên Môn dùng bồ câu đưa tin nên đã sớm nắm được tin tức của Đế Thích Thiên và tình cảnh Thiên Môn hiện giờ. Bởi vậy, khi ra chào đón Hắc Phong, nàng đã cố ý dẫn dắt toàn bộ nhân thủ của Thiên Môn ra để cùng đầu nhập dưới trướng của hắn, một cuộc chuyển giao quyền lực êm đẹp diễn ra. Kể từ lúc đó, Thiên Môn chính là thế lực tối cường phía sau, hoạt động trong bóng tối của Thiên Hạ Hội.

Mười ngày sau, hôn lễ của Hắc Phong và Lạc Tiên long trọng diễn ra tại Thiên Hạ Hội, tất cả khách mời đều đến tham dự, không một ai dám từ chối hoặc không tham gia, đơn giản vì hiện tại Thiên Hạ Hội chính là Bá Chủ của Trung Nguyên.

Vào lúc này, tại đại điện treo đèn kết hoa, rất nhiều khách mời đã tụ tập đến chúc mừng. Hắc Phong thân mặc lễ phục đứng tại trung tâm của đại điện, đang chờ đợi giây phút trọng đại.

“ Tân nương đến”

Theo tiếng hô lớn của Văn Sửu Sửu, từ phía hậu đường đi ra thân ảnh của Khổng Từ và Lạc Tiên, cả hai người đều không đội khăn trùm đầu, thân mặc váy áo màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Hai tân nương đều thanh lệ thoát tục, ngũ quan sắc sảo, da thịt trắng ngần, dáng dấp yểu điệu, trông hai nàng hệt như hai tiên nữ vừa từ tiên giới hạ phàm, làm cho người nhìn không khỏi động lòng.

“ Khổng Từ tỷ tỷ...” Lạc Tiên nắm tay của Khổng Từ, ánh mắt trìu mến nói.

“ Lạc Tiên muội, chúng ta đi thôi... Phong ca đang chờ kìa” Khổng Từ cười tươi như hoa nắm chặt tay Lạc Tiên.

“ Ừm” Lạc Tiên mỉm cười gật đầu, rồi nắm tay Khổng Từ tiến bước đi tới.

Thấy Khổng Từ cùng Lạc Tiên đi đến, Hắc Phong vội tiến đến cầm lấy bàn tay trắng ngần của hai nàng, ánh mắt trìu mến nói: “ Hôm nay, các nàng thật lộng lẫy”

“ Phong ca...” Lạc Tiên cùng Khổng Từ đồng thanh nói, ánh mắt hai nàng nhìn Hắc Phong chứa chan tình yêu mến.

“ Cưới được hai nàng làm vợ là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hắc Phong ta” Hắc Phong cười tươi, tay trái nắm tay Lạc Tiên, tay phải nắm tay Khổng Từ tiến đến bàn làm lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.