Vô Cực Liên Minh

Chương 134: Bảo lãnh



Trường học, Nguyễn Huy cầm trong tay điện thoại, có loại cảm giác hình như nghe lầm: Đại ca!? bị cảnh sát bắt?

Thời điểm này, Thất Đức cùng Phạm Hiếu cũng đi tới. Thấy Nguyễn Huy thần người, cả hai không khỏi hiếu kì nhìn nhau, rồi nhìn hắn

“ Ê Huy, làm sao mà đứng thất thần ra vậy?” Phạm Hiếu hỏi

“ Chúng mày nè, đại ca vừa điện thoại cho tao, nói là bị cách sát bắt” Nguyễn Huy chậm rãi nói ra

“ What!! Mày nói gì? đại ca bị cảnh sát bắt?” Phạm Hiếu trợn tròn mắt “ bọn cảnh sát này bị lừa đá hay sao? chẳng lẽ không biết, đại ca là thành viên Hư Không Hình Cảnh”

Chuyện Lục Đạo trở thành Hư Không Hình Cảnh, không phải là điều gì bí mật với ba người. Dù sao, Nguyễn Mị Nhi cũng là chị gái của Nguyễn Huy

“ Tao nghĩ bọn họ không biết đâu. Chị hai chưa có thông báo cho bên cảnh sát, hơn nữa đại ca mất tích ba ngày, lúc trở về cũng không có gặp chị hai, thế nên đại ca cũng không có giấy chứng nhận” Nguyễn Huy lắc đầu, nói rằng

“ Lại nói, làm sao đại ca lại bị cảnh sát bắt đây” Thất Đức nhíu mày. Hắn cảm thấy trong chuyện này, có chút mùi âm mưu

“ Bây giờ không phải lúc để tìm hiểu, việc cần làm giờ là tìm cách đưa đại ca ra” Nguyễn Huy nói xong liền lấy ra điện thoại, gọi cho Nguyễn Mị Nhi

“ Chị hai, em đây. Đại ca bị cảnh sát bắt rồi. Chị bảo với cục Sở Trưởng thả người ah”

Thời điểm Nguyễn Huy gọi điện thoại. Thất Đức và Phạm Hiếu không khỏi trầm tư. Sau đó, tựa như quyết định gì đó, cùng lấy ra điện thoại của mình

“ Chú Phúc, là cháu, Phạm Hiếu đây. Là thế này, cháu có người bạn bị cảnh sát bắt. Chú xem thế nào giúp đỡ thả cậu ấy ra được chứ. Vâng! Cảm ơn chú”

“ Alo, sư huynh đó à. Đệ đây! Đệ có người bạn bị cảnh sát bắt. Đại ca xem thế nào nói với bên cảnh sát một tiếng, để bọn họ thả người được chứ"

...

Sở Cảnh Sát, phòng Sở Trưởng

Bên trong phòng, Sở Trưởng Lý Tuấn Phong ngả người trên ghế xoay. Phía dưới háng là một nữ cảnh sát xinh đẹp đang miệt mài phục vụ. Lý Tuấn Phong bị sự phục vụ của nàng khiến thoải mái nhắm mắt lại, trong lỗ mũi lật phát ra thanh âm

Reng…Reng

Tiếng điện thoại vang lên, Lý Tuấn Phong mất hứng mở to mắt, thầm nghĩ ai vậy ah, lại gọi vào giờ này

Ra hiệu cho nữ cảnh sát ngừng lại, hắn cầm lấy ống nghe tức giận nói: "Alo, ai vậy?”

“ Lý Sở Trưởng, ta là Phạm Đức Phúc, Lữ Trưởng Lữ Doàn 196” Đầu bên kia vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm

Nghe đến câu này, Lý Tuấn Phong lập tức run lên, có loại bị dọa sợ.

Vội vàng hạ lệnh cho nữ cảnh sát rời khỏi phòng, hắn dùng giọng điệu cung kính nói rằng

“ Xin chào Phạm lữ trưởng, không biết ngài gọi ta có việc gì không?”

Phạm Đức Phúc, người nhà Phạm gia, đồng thời cũng là lữ trưởng lữ đoàn đặc công 108, đang đóng quân trong thành phố Hà Bắc. Cấp bậc của ông ta, chính là đại tá, còn cao hơn hắn một bậc. Loại người này, hắn không đắc tội nổi

“ Không có việc gì, chỉ là có chút việc nhỏ thôi. Cảnh sát các vị có bắt một cậu học sinh cấp ba lên là Lục Đạo. Lý Sở Trưởng cho ta mặt mũi, thả cậu bé đó ah” Phạm Đức Phúc lời nói khách khí, bất quá giọng điệu lại tựa như ra lệnh vậy

Mà quả thật, với địa vị của hắn, Sở Trưởng Sở Cảnh Sát chưa có tư cách để hắn nhượng lễ

Cho đến Lý Tuấn Phong, thì lại nhíu mày

“ Lục Đạo!? cái tên nghe quen quen”

Lập tức hắn nhớ lại, Ngô gia đại thiếu Ngô Cẩu, lúc sáng có nhờ hắn gài bẫy để gán tội cho một tên học sinh cùng trường. Mà tên học sinh đó, hình như là Lục Đạo

“ Quả thật cảnh sát tôi có bắt một học sinh tên là Lục Đạo. Thằng nhóc này, có liên quan tới vụ án thảm sát trong thành phố, thế nên ta không thể thả hắn được. Bất quá, Lữ viện trưởng có thể yên tâm, chỉ cần điều tra cậu bé không liên quan tới vụ án, chúng tôi sẽ thả người” Lý Tuấn Phong một bộ “ cảnh sát tốt” nói rằng

Nghe vậy, Phạm Đức Phúc không khỏi nhíu mày. Vụ thảm án chết 6 người, giờ đang là tin hot nhất trong thành phố, hắn cũng biết tới. Nếu Lý Tuấn Phong dùng cách này để thoái thác, hắn thật không có biện pháp nào

“ Được rồi, thế nhưng các vị tốt nhất là đừng để cậu nhóc đó xảy ra chuyện gì” Phạm Đức Phúc cảnh cáo một câu, rồi cúp máy

Hạ xuống điện thoại, Lý Tuấn Phong không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm

“ Vậy mà kinh động tới lữ trưởng lữ đoàn 169. Bất quá việc của Ngô thiếu vẫn quan trọng hơn. Vẫn là hoàn thành việc của Ngô thiếu trước đi đã, sau đó lại nói đi!

Ngô gia và Phạm Gia là chín Nhị Lưu gia tộc ở thành phố, địa vị ngang nhau. Bất quá, Ngô gia có “ ô dù” trong giới cảnh sát. Thế nên, Lý Tuấn Phong, vì để con đường thăng quan của mình trải rộng, hắn chắc chắn đứng bên Ngô gia

Reng…Reng...

Lại chuông điện thoại vang lên, Lý Tuấn Phong nhấc máy

“ Alo, có phải Lý Tuấn Phong, Lý Sở Trưởng phải không?” Một giọng nói trẻ tuổi vang lên bên tai Lý Tuấn Phong

“ Là ta, cậu là…” Lý Tuấn Phong nghi hoặc hỏi

“ Ta là Trần Lê Phúc”

“ Trần Lê Phúc!?” Lý Tuấn Phong lẩm bẩm. Chưa đến tích tắc, sắc mặt của hắn đại biến, tựa như gặp chuyện gì kinh hoàng vậy

Thái độ lập tức chuyển biến 180 độ, so với lúc nãy còn cung kính hơn

“ Hóa ra là Trần thiếu, không biết Trần thiếu gọi cho ta có việc gì?”

“ Chuyện là thế này. Ta có một thằng em, nó bị cảnh sát các vị bắt vào đồn. Không biết Lý sở trưởng có thể bán ta cái mặt mũi, thả thằng bé được chứ” Trần Lê Phúc cười ôn hòa “ à quên, thằng bé tên Lục Đạo”

“ Lại là Lục Đạo” Lý Tuấn Phong nội tâm sợ vãi linh hồn. Có loại muốn đem đám làm công tác tình báo ra xử bắn

Mả mẹ nó! thằng nào bảo Lục Đạo chỉ là dân đen, không quyền không thế. Dân đen mà để lữ trưởng lữ đoàn rồi đến công tử thành chủ phải ra mặt bảo kê? Đậu má cái lũ ăn hại này

“ Alo, Lý Sở Trưởng… sao ngài không nói gì vậy”

“ Khục, đích thị là chúng ta có bắt một tên học sinh tên là Lục Đạo, có điều chúng ta cũng không biết đó là người của ngài. Trần thiếu yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết”

Phạm gia hắn đắc tội, vì có Ngô gia chống đỡ. Thế nhưng nếu là Trần gia, hắn có mười lá gan cũng không dám. Dù sao, Ngô gia cũng sẽ không vì hắn, mà đắc tội tới một trong tứ đại gia tộc

“ Ha…ha, vậy thì cảm ơn Lý sở trưởng trước rồi. À đúng rồi, ta đã đến đồn cảnh sát để đón người ah” Để lại một câu như vậy, Trần Lê Phúc trực tiếp cúp máy

“ Đến đón người?… mả mẹ nó” Nghe câu này, Lý Tuấn Phong lập tức đứng bật dậy, vội vàng gọi điện cho thuộc hạ của mình.

Reng… Reng

Chỉ là hắn chưa kịp gọi điện, thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Lý Tuấn Phong thầm nghĩ, sẽ không là gọi đến biện hộ cho thằng nhóc đó đấy chứ, tay run rẩy cầm ống nghe

“ Alo!? Ai đấy?”

“ Là ta” Đầu bên kia vang lên thanh âm kiều mị của Nguyễn Mị Nhi,

“Là Mị Nhi cảnh quan đó à. Xin hỏi ngài gọi cho ta có việc gì không? Chẳng lẽ vụ án đã phá được rồi sao?”

“ Vụ án thì chưa phá được, nhưng ta nghĩ, vụ án này có lẽ sẽ không phá được ah”Nguyễn Mị Nhi cười cợt, như cười như không nói “ ta nói đúng chứ? Lý Sở Trưởng”

“ Ặc! Mị Nhi cảnh quan, hình như có sự hiểu lầm gì ở đây thì phải”

Lý Tuấn Phong nhíu mày, một trận mơ hồ nói rằng.

Có thể leo tới chức vụ này, Lý Tuấn Phong sao mà không hiểu lời Nguyễn Mị Nhi đang trách mắng mình cản trở việc phá án. Thế nhưng mà, từ lúc bàn giao vụ án cho Nguyễn Mị Nhi, hắn không có động vào vụ án ah

“ Hiểu lầm sao? vậy Lý Sở Trưởng giải thích thế nào về việc bắt thuộc hạ của tôi đây” Nguyễn Mị Nhi cười nói. Ngữ khí vẫn mê người, nhưng ẩn chứa một tia lạnh giọng

“ Cái này càng là chuyện không thể nào ah, Mị Nhi cảnh quan” Lý Sở Trưởng cười khổ.

Bắt cảnh sát của Hư Không Hình Cảnh, có cho mười lá gan hắn cũng không dám ah

“ Vậy ta hỏi ngài, cảnh sát các ngài có phải bắt một cậu học sinh lớp 10 của học viện Hà Bắc, có tên là Lục Đạo. Chuyện này, đúng chứ?” Ngừng lại một chút, nàng cười nhạt

“ Cậu bé đó là sĩ quan Hư Không Hình Cảnh, quân hàm thiếu tá”

Lý Tuấn Phong hơi kém ném điện thoại trong tay mình. Thiếu… thiếu tá Hư Không Hình Cảnh!? Má ơi… con muốn về nhà, xã hội này thật quá tàn khốc ah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.