Vô Cực Liên Minh

Chương 144: Lục đạo!! cậu bị đuổi học



Đợi cho mọi người rời đi, từ phía căng tin trường, một bóng trắng đột nhiên bay tới. Đậu trên vai Lục Đạo.

" Chủ nhân!!" Sinh Nhi ngồi vắt vẻo trên vai Lục Đạo, một bên chào hỏi, một bên thì mãnh liệt thưởng thức kẹo mút trong tay mình

Nhìn nàng hai mắt híp lại, dáng vẻ hưởng thụ. Lục Đạo không khỏi lắc đầu

" Sinh Nhi, ta bảo em đi theo bảo vệ nữ chủ nhân. Em lại chạy đi đâu đấy" Lục Đạo hơi nghiêm mặt, giả bộ trách mắng

Sinh Nhi cũng không biết Lục Đạo đang giả bộ, nghe vậy còn tưởng chủ nhân tức giận. Trong nháy mắt động tác nàng cứng lại, có chút sợ hãi lắp bắp

" Chủ nhân, Sinh Nhi... Sinh Nhi không cố ý... tại... tại..."

" Tại vì kẹo mút quá hấp dẫn phải không?" Lục Đạo im lặng hết nhìn Sinh Nhi, lại nhìn kẹo mút. Cảm tình cô nàng này thấy kẹo mút được bày bán ở căng tin, nhất thời không nhịn được liền bỏ Thúy Kiều đi " kiếm ăn" ah

Lần này, Sinh Nhi không có trả lời mà cúi gằm mặt. Hai tay chỉ chỉ vào nhau, bộ dạng như đứa trẻ làm sai chuyện vậy

" Sinh Nhi biêt lỗi. Sinh Nhi hứa lần sau không vậy nữa. Chủ nhân đứng đánh Sinh Nhi" Vừa nói, Sinh Nhi do dự một hồi, rốt cuộc ném kẹo mút sang một bên, dùng vẻ mặt " tha lỗi cho ta đi mà" nhìn Lục Đạo

Đối mặt với loli đầy khả ái như Sinh Nhi, Lục Đạo vẫn là không nổi giận được. Lại nói, hắn cũng không có ý định trách mắng nàng

" Được rồi, lần này ta tha cho em. Lần sau mà còn thế nữa, ta sẽ phạt đó" Lục Đạo cảnh cáo một tiếng

" Chủ nhan vạn tuế"

Thấy chủ nhân tha thứ cho mình, Sinh Nhi tâm tình vui sướng nhảy cẫng lên hoan hô. Lại để Lục Đạo một phen buồn cười

Thời điểm này, Thúy Kiều, Mục Niệm Từ đi tới. Phía sau là Nguyễn Huy, Phạm Hiếu cùng Thất Đức

“ Chồng!! anh thật ngốc” Thúy Kiều ngữ khí run rẩy, một đôi mắt đẹp long lanh nước mắt, phức tạp nhìn Lục Đạo. Có tình ý, có cảm động, có hạnh phúc

Đối mặt với Thùy Kiều “ trách mắng”, Lục Đạo chỉ cười nhạt, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, từ tốn

“ Ngốc sao!? anh thấy rất bình thường ah. Em là vợ anh, vợ mình bị xúc phạm, anh mà không làm gì, anh còn xứng làm chồng em sao?”

“ Ô… Ô…”

Rốt cuộc, Thúy Kiều không nhịn được cảm xúc của mình nữa. Mang theo từng giọt nước mắt hạnh phúc, nàng như một con thiêu thân lao vào ngực Lục Đạo. Hai tay quàng qua cổ hắn, ôm lấy hắn thật chặt, như muốn hòa tan đối phương vậy. Bờ môi ngọt lịm của nàng hung hăng hôn lấy đối phương

Lần thứ hai, Thúy Kiều cảm động, hơn nữa cảm xúc so với lúc Lục Đạo để nàng trở thành chủ dinh thự còn mãnh liệt hơn

Nghĩ đến Lục Đạo vì nàng, đắc tội nội quy của học viện, đặc tội hội phó Hội Học Sinh, thậm chí chỉ chút nữa thôi là bị đuổi khỏi trường học, Thúy Kiều khóe mắt đẫm lệ, nội tâm hạnh phúc vô vàn

Xung quanh học viện thấy mộ cảnh này. Cả nam lẫn nữ đều lộ ra thần sắc hâm mộ. Nam hâm mộ Lục Đạo có bạn gái tài sắc vẹn toàn như Thúy Kiều. Mà nữ, thì hâm mộ Thúy Kiều có người bạn trai mạnh mẽ, lại còn yêu thương nàng hết mực như Lục Đạo

Và tuyệt nhiên, không có ai ghen ghét hay đố kị. Lục Đạo tuấn mỹ, cường đại. Thúy Kiều tuyệt sắc, tài hoa. Hai người, thật sự là một đôi trời sinh, bọn họ không có tư cách gì đi ghen ghét

Rất lâu sau, nụ hôn nồng cháy mới kết thúc, Lục Đạo ôm lấy Thúy Kiều toàn thân sụi lơ vào ngực. Tuyệt mỹ gương mặt, càng là kiều diễm ướt át, thật có bao nhiêu mỹ lệ, để nam học viên quanh đây, đều lộ ra thần sắc ngây dại

Chỉ là khi nhìn đến ánh mắt hạnh phúc của người đẹp, khi thấy trong mắt nàng chỉ có Lục Đạo chứ không có bất kì người nào khác. Rất nhiều người, đều thân thụ đả kích, thương tâm gần chết

Một trong Thất Tiên Nữ của học viện… chính thức bị Phong Thần chinh phục

“Thúy Kiều à, cậu thật để tớ ghen tị đó” Mục Niệm Từ ánh mắt hừng hực nhìn Thúy Kiều, thần sắc vừa hâm mộ, nói rằng

Mục Niệm Từ thật tâm hâm mộ Thúy Kiều có được một người bạn trai yêu thương nàng hết mức như Lục Đạo, một người bạn trai tuyệt vời mà đến nàng còn động âm

Nhất thời, ánh mắt Mục Niệm Từ nhìn về phía Lục Đạo tràn đầy tán thưởng

“ Giận dữ vì hồng nhan, vì bạn gái mình không tiếc đắc tội với cả viện trưởng” Nói đến đây, Mục Niệm Từ chủ động lôi kéo cánh tay còn lại của hắn, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn hắn, cười xấu xa “ Lục Đạo nè, em có muốn từ giả thành thật không?”

Vừa nói, còn dùng xung mãn cao vểnh đồi núi ma sát cánh tay Lục Đạo

Mục Niệm Từ tính cách dũng mãnh cực kì, yêu hận đều thể hiện ra mặt. Lục Đạo tuấn mỹ, thực lực cường đại, lại sống đầy tình cảm như vậy, có thể nói là bạn trai hoàn mỹ, bản thân còn có hảo cảm với Lục Đạo. Nàng cảm thấy, nếu Lục Đạo là bạn trai mình thật ra cũng không tệ ah

Hành động khiêu khích của Mục Niệm Từ để cánh tay của hắn hãm sâu vào bên trong bộ ngực khủng mà đầy đặn của người đẹp. Bị hai viên thịt mềm mại vuốt ve, làm cho cánh tay hắn như rơi vào một đoàn bông ấm áp, thoải mái nói không nên lời

“ Khục… khục… nếu chị đã rất muốn làm bạn gái em, vậy thì em cố mà nhận vậy” Lục Đạo ho khan, giả bộ ủy khuất nói rằng

Liền, không chỉ Mục Niệm Từ mà ngay cả Thúy Kiều cũng khinh bỉ nhìn hắn. Thằng này… điển hình của được tiện nghi mà còn khoe mẽ

“ Được rồi, hai người ở đây đợi anh. Anh lên phòng hiệu trưởng” Lục Đạo dặn dò hai người mộ câu. Nhắc đến viện trưởng, khóe miệng của hắn kéo lên một nụ cười bí hiểm

****************

Cách đó một đoạn, ba người Nguyễn Huy thức thời không đi tới làm "bóng đèn".

Nhìn thấy Lục Đạo rời đi, Nguyễn Huy hướng bên cạnh Thất Đức nói“ Thất Đức, mày nghĩ thế nào?”

“ A di đà phật” Thất Đức trong mắt lóe lên tinh quang, một tay để trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu, sau đó chậm rãi nói “ Đại ca, không đơn giản”

Liền, Nguyễn Huy thần sắc kinh ngạc nhìn Thất Đức, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, cười nói

“ Xem ra, mày cũng đoán được”

“ Cũng chỉ đoán được một nửa” Thất Đức lắc đầu, lại gật đầu nói rằng “

Nhìn Nguyễn Huy cùng Thất Đức ăn nói hàm hồ, vẻ mặt thần bí. Phạm Hiếu không khỏi gãi đầu, ngờ vực hỏi

“ Hai người nói cái gì đó mà ta chẳng hiểu gì cả”

“ Mày không cần hiểu đâu, cứ đợi đến lúc đại ca ra thì biết. Tin tưởng, đại ca sẽ không bị sao cả” Nguyễn Huy liếc nhìn Phạm Hiếu, cười thần bí

***************

Phòng hiệu trưởng, Lục Đạo mở cửa bước vào

Đập vào mắt hắn là một gian phòng sạch sẽ. Một bộ bàn ghế uống nước cổ điển đặt bên trái, phía bên phải có đặt một chiếc bàn làm việc lớn, cùng một cái kệ sách phía sau

“ Cậu đến rồi, ngồi đi” Bùi Ngọc Lan ngồi ở ghế Salong, nhìn Lục Đạo xuất hiện ở cửa, ngữ khí lạnh lùng mời khách

Lục Đạo cũng không có khách khí ngồi xuống, tự mình rót lấy một ly trà, đưa lên miệng thưởng thức. Liền, một mùi thơm nức xộc lên mũi, để Lục Đạo hai mắt tỏa sáng, tán thưởng

“Cực Phẩm Trà Long Đàm ở Long Đàm Tinh. Bùi viện trưởng quả là người biết thưởng thức”

“ Ồ!! Có vẻ như cậu cũng am hiểu về trà đạo?” Một đôi mắt đẹp của Bùi Ngọc Lan khẽ mở lớn, ngữ khí vẫn lạnh lùng, nhưng hiện rõ một sự hứng thú nói ra

“ Cũng hiểu đôi chút” Lục Đạo cười cợt, buông xuống ly trà, híp mắt nhìn Bùi Ngọc Lan chậm rãi nói “ Bùi viện trưởng, ngài gọi ta đến đây, cũng không vì muốn đàm luận trà đạo chứ”

“ Thật đúng là không vì đàm luận trà đạo” Bùi Ngọc Lan gật đầu, sau dùng một đôi mắt sắc bén nhìn Lục Đạo, bình tĩnh nói

“ Ta gọi cậu lên đây là muốn cùng cậu làm thủ tục. Cậu, đã bị đuổi khỏi trường”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.