Vô Cực Liên Minh

Chương 190: Chúa Tể Hòn Đảo



Đúng như dự đoán, phía sau cánh cổng là một căn phòng rộng lớn cực kì, được xây dựng theo phòng cách phương tây với hai hàng ghế dài hai bên, chắc là dành cho ban lãnh đạo của lâu đài. Một đài cao mấy mét, trên đài cao có một ngai vàng, ngồi trên ngai vàng đó là một người

Mũ giáp màu đen che khuất gương mặt, chỉ để lộ ra hai mắt đầy nghiêm nghị, quyền uy khiến người ta không dám nhìn thẳng

Chiến giáp màu đen đồ sộ với họa tiết thần long, nhưng không phải là do nhân công tạo nên, mà chân chính do thần long tạo nên, tựa như bộ chiến giáp này được được tạo nên từ xác rồng vậy.

Hắn ngồi trên ngai vàng, đầu tựa lên tay, tay còn lại gõ theo tiết tấu lên thành ghế. Mặc dù không có bất kì động tác gì, nhưng lại khiến Lục Đạo cảm nhận áp lực cực lớn, một loại áp lực mà dù hắn đối mặt với Azir cũng không có lớn như vậy

Lục Đạo không nói gì, dù trong lòng ngưng trọng nhưng bên ngoài, sắc mặt hắn vẫn hờ hữn đứng đối mặt với vị Chúa Tể đang ngồi trên ngai vàng.

Nhất thời, bao trùm lấy căn phòng là một sự im lặng không hề nhẹ

Bầu không khí căng thẳng này chỉ biến mất khi vị Chúa Tể làm ra động tác. Ông ta vẫn ngồi trên ngai vàng của mình, cánh tay giáp chậm rãi dơ lên

Lập tức, trước mặt ông ta xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, tạo hình giống như Nanh Nashor mà Lục Đạo đã mua từ cửa hàng. Điểm khác biệt là thanh kiếm này càng chi tiết hơn, xung quanh còn bao phủ từng tầng cát sa mạc

Nhìn thấy thanh kiếm, Lục Đạo mắt lóe thần quang. Không cần vị Chúa Tể kia giới thiệu, Lục Đạo cũng biết thanh kiếm này là gì

Sa Mạc Đế Kiếm Nanh Nashor

Thời điểm đến nơi này, hắn đã phát hiện Sa Mạc Đế Kiếm không còn. Tâm tư nhẵn nhụi như Lục Đạo, hắn đã nghĩ ra rất nhiều điều. Trong đó, hắn có đến 90% khẳng định Sa Mạc Đế Kiếm đang ở chỗ này

Hiện tại, thấy được Sa Mạc Đế Kiếm càng thêm củng cố cho những suy luận của hắn về nơi này

Cho đến vị Chúa Tể, tựa như không phát hiện Lục Đạo khác thường. Ông ta chỉ là nắm lấy thanh Sa Mạc Đế Kiếm đặt trước mắt mình, lấy một ngữ khí hờ hững, không vui không buồn nói ra

“ Có một lần, ta gặp gỡ Người Giám Hộ Thời Gian Zilean, được ông ta nhắc nhở về một người đến từ dị giới, đại diện cho Shurima đến lấy đi thanh thần kiếm này” Nói tới đây, vị Chúa Tể ngẩng đầu nhìn Lục Đạo, con mắt phía sau chiếc mũ giáp lóe lên hào quang, từng câu từng chữ nói ra

“ Ta nói không sai chứ!? Truyền nhân của Hoàng Đế Sa Mạc Azir. À không!! Ngươi cũng chưa hoàn thành lời hứa với cậu ta ah”

Lục Đạo:…

Nhìn từ bên ngoài thì thấy hắn thần thái vẫn hờ hững như không, phẳng phất như nghe không hiểu lời vị Chúa Tể nói. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được trên gương mặt của Lục Đạo, từng giọt mồ hôi đang lăn xuống.

Kinh hãi!!

Dù cho Lục Đạo tâm tình vững như bàn thạch thì ở thời điểm này cũng phải lạnh toát sống lưng.

Lúc gặp Thresh và Kalista, hắn chỉ giật mình bởi vì hai người khác hẳn với những gì hắn biết về hai người bọn họ. Nhưng lần này thì khác

Tại sao ông ta lại biết mình đến từ dị giới!? tại sao ông ta lại biết mình là truyền nhân của Azir!? Còn chuyện Azir bắt mình làm thì mới đưa cho Truyền Thừa!?

Không được!! mình phải bình tĩnh…. Phải bình tĩnh

Lục Đạo lắc đầu liên tục, cố gắng để mình tỉnh táo. Hắn giờ đang ở trong tình thế: ở trên đất người ta, nhưng lại không hiểu bất kì điều gì về chủ nhân nơi này. Nếu như hắn không bình tĩnh, để đối phương bắt được thóp là điều không ổn chút nào

Sau cặp kính, một đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vị Chúa Tể ngồi trên đài cao. Chỉ là đển hắn thất vọng là,, chiếc mũ giáp lớn che đi gương mặt khiến Lục Đạo không có nhìn được gương mặt của ông ta

Cho đến vị Chúa Tể, nói xong câu đó thì đầu hơi nghiêng sang một bên, vẫn là giọng nói thờ ơ, nhưng pha lẫn một chút gì đó của sự hứng thú

“ Xem ra… ngươi đã biết ta là ai”

“ Thời điểm Sa Mạc Đế Kiếm xuất hiện, ta liền ở đây. Mà có thể tác động được lên Sa Mạc Đế Kiếm, ngoại trừ hoàng tộc Shurima, cũng chỉ có một người mà thôi” Nói ra những lời này, Lục Đạo tâm cũng bình tĩnh hơn nhiều. Đoạn hắn một tay để lên ngực, có chút khom người, giọng điệu dùng không sum nịnh nhưng cũng đủ sự kính trọng nói ra “ Rất hân hạnh được gặp gỡ chủ nhân của Quang Minh Đảo, Vua Vô Danh”

Vua Vô Danh!!

Đúng vậy, Lục Đạo có 90% khẳng định, người đang ngồi trên ngai vàng kia chính là Vua Vô Danh, người được biết đến như là kẻ đã một mình cân cả đế quốc Shurima hùng mạnh, đánh bại bọn họ, cuối cùng trắng trợn mang đi thần khí trấn quốc

Bực này cường giả, xứng đáng để Lục Đạo kính trọng.

Mới cả đang ở địa bàn của người ta, mình đối với Chúa Tể nơi này tỏ thái độ tôn kính là điều hết sức bình thường, không có gì phải mất mặt cả

Cho đến Vua Vô Danh, thì lại không bất ngờ chút nào trước việc Lục Đạo đoán được thân phận của mình.

“ Ngươi có mặt ở đây là vì muốn thanh kiếm này phải không?” Vua Vô Danh cười nhạt hỏi, đoạn tựa như nói với Lục Đạo, lại tựa như nói với mình vậy, thì thào “Đám người sa mạc đó cũng thật là, mượn thanh kiếm có mấy ngày thôi mà cũng làm quá nên”

Lục Đạo:…

Nghe Vua Vô Danh lẩm bẩm, Lục Đạo không khỏi đổ mồ hôi.

Vâng!! Anh chỉ mượn thanh kiếm có mấy ngày thôi ạ. Nhưng anh có biết thanh kiếm đó là thần kí trấn quốc của nước người ta không? Còn nữa, anh mượn thì mượn, nhưng anh có nhất thiết đem toàn bộ cao thủ Shurima ra đánh một trận không?

Vua Vô Danh cũng không có để ý vẻ mặt quái dị của Lục Đạo, “ Sa Mạc Đế Kiếm là thần khí trấn quốc của Shurima, là một thanh kiếm có thể quyết định hoàng tử kế thừa ngai vàng sau khi hoàng đế thực hiện nghi thức Thăng Hoa. Ngươi biết lý do tại sao không?”

Đột nhiên, Vua Vô Danh phất tay, trong ánh mắt sững sờ của Lục Đạo, Sa Mạc Đế Kiếm bay về phía Lục Đạo, như một món đồ chơi rẻ tiền rơi trên mặt đất, dưới chân hắn

“ Thanh kiếm này đối với ta cũng vô dụng. Ta đưa cho ngươi nhưng với ba điều kiện”

Không đợi Lục Đạo phản ứng, Vua Vô Danh trực tiếp nói ra

“ Đến Shurima và thực hiện thành công Nghi Thức Thăng Hoa”

****************

Thời điểm Lục Đạo rời khỏi, trên mặt hiện lên một sự phức tạp. Không biết là vui hay buồn.

Trên thực tế, Lục Đạo hiện tại rất xoắn xuýt, không biết nên làm thế nào bây giờ

Ba điều kiện của Vua Vô Danh, không nói hai điều kiện mà ông ta chưa nhắc đến, chỉ riêng việc bảo hắn đến Shurima để thực hiện thành công Nghi Thức Thăng Hoa. Lục Đạo biểu thị mình không có bị điên

Nghi Thức Thăng Hoa là gì? Nói cho đơn giản, đây là một nghi thức giúp con người trở thành những thực thể bất từ đầy quyền năng. Bực này nghi thực nghịch thiên, thử hỏi ai cũng có thể được làm sao? Nếu là thật, thì Shurima đã toàn là thần cmn hết rồi

Thế nên, việc để cao tầng Shurima chấp nhận thực hiện nghi thức thần thánh đó với một người ngoại lai như Lục Đạo. Kẻ ngu cũng biết là không được?

Hơn nữa, từ lúc gặp gỡ Vua Vô Danh đến giờ, luôn là ông ta chủ động trong mọi chuyện. Cái này để một tên thích nắm quyền trong tay như Lục Đạo cảm thấy khó chịu

Chỉ là lúc hắn muốn từ chối và rời khỏi thế giới này thì Kaguya nói cho hắn một tin tức, một tin tức để Lục Đạo không thể không đồng ý

“ Chủ nhân vô tình nhận được [Nhiệm Vụ Ẩn]: Quy Tắc Runeterra

Nhiệm Vụ Ẩn: Quy Tắc Runettera

Mô tả nhiệm vụ: Được sự chấp thuận của Hoàng gia Shurima thực hiện Nghi Thức Thăng Hoa

Phần thưởng: Thu được Thẻ Chức Nghiệp: Hoàng Đế Sa Mạc, đồng thời trở thành “ con dân” thế giới Runettera”

Trở thành con dân của thế giới Runettra!?

Tức là gì?

Như đã nói, mỗi thế giới đều có Vận Mệnh Mảnh Vỡ. Và ở thế giới bậc Cực Thiên như Runterra, Vận Mệnh Mãnh Vỡ là một sinh vật trí tuệ cao có tên: Đấng Toàn Năng

Nếu như Lục Đạo ở thế giới này làm ra chuyện gì phá hoại đến nội dung vốn có sẵn. Ví dụ như để Lux và Zoe yêu thích mình mà không phải là Ezeal, hay là trợ giúp Demacia tiêu diệt Noxus,… những chuyện đó chắc chắn sẽ dẫn đến Đấng Toàn Năng chú ý, và khi biết Lục Đạo là người dị giới, chắc chắn sẽ đuổi giết

Đây là điều Lục Đạo tìm hiểu được khi đọc Vận Mệnh Bảo Điển

Nhưng nếu có phần thưởng của [Nhiệm Vụ Ẩn] thì lại khác. Khi đó, trừ khi hắn làm điều gì dẫn đến hủy diệt thế giới, còn không Đấng Toàn Năng chắc chắn không phát hiện ra hắn

Cái này, mới là điều để Lục Đạo quyết định chấp nhận điều kiện của Vua Vô Danh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.