Vô Cực Ma Đạo

Chương 26: 26: Bọ Ngựa Bắt Ve 2




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong ngọc giản của Trần Lĩnh có ghi chú về một số tài liệu cơ sở và xuất xứ của những tài liệu này ở Đoạn Hồn sơn, điểm này khiến cho Đinh Hạo càng thêm vui mừng, bản thân hắn khi tìm kiếm sẽ không cần lòng vòng nhiều.Mặc dù Trần Lĩnh vẫn không có hảo ý nhưng chính lão đã đem Đinh Hạo đến Tu Chân giới thần bí mạc trắc này, nên đối với hắn thì Trần Lĩnh cũng có chút ân huệ.

Nếu không có lão thì bản thân Đinh Hạo có lẽ đã vĩnh viễn ở Sơn Hà thôn lặp lại bước đi của tiền nhân, suốt đời sống vô vị!Sửa sang lại một chút đồ vật trên người xong, Đinh Hạo liền rời khỏi bí động.Đoạn Hồn sơn kéo dài hơn vạn dặm, chính bởi vì linh khí sung túc, kỳ hoa dị thảo, quái thạch hung thú lại càng không thể kể hết! Các loại bí động thâm đàm lại càng là nhiều như lông trâu, đối với tu chân giả mà nói thì đó là nguồn tài liệu sung túc.


Chính vì vậy nên nếu như không biết thứ mình cần tìm có ở chỗ nào, đi tìm cũng là rất phiền toái.

Cũng may trong ngọc giản của Trần Lĩnh đối với một số tài liệu trụ cột đều có giới thiệu nên cũng tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức.Tránh khỏi mấy khu vực mẫn cảm cách mấy tông phái khác không xa, mất mấy tháng thời gian, Đinh Hạo cũng đã thu thập được hầu hết vài thứ tài liệu quan trọng mà chình mình cần.

Địa tê ngưu một sừng là một trong những loại cần thiết nhất hiện tại, chỉ là nó chỉ xuất hiện ở khu vực phụ cận Hoắc Đồng sơn động, nhưng nơi này lại là nơi giao giới giữa Huyết Sát Tông và Thị Hồn Tông, tuy nói Địa tê ngưu cũng không phải là thứ trân quý gì, nhưng môn nhân của hai tông này lại thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó.Thực lực của hai tông này khá là cường thịnh, vạn nhất gặp phải tranh chấp, bằng vào tu vi của mình cho dù có mượn tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, gặp phải tu ma giả từ Nguyên Anh kỳ trở lên bản thân có lẽ đến cả chạy trốn cũng không kịp.Bất quá hành sự mà sợ đầu sợ đuôi không phải là tính cách của Đinh Hạo nên hắn tập trung tinh thần, cẩn thận truy tìm dấu vết.

Qua hơn một canh giờ cố gắng, cuối cùng trời cũng không phụ công người có tâm, Đinh Hạo đã dễ dàng tìm được hai con Địa tê ngưu, nhất kiếm chém xuống khiến đầu và sừng của hai con thú lìa khỏi thân.

Sau khi gọi Bát Sí Tử Mãng ra ăn sạch sẽ thân thể chúng, nhìn lại sừng của Địa tê ngưu với chất lượng cực phẩm, Đinh Hạo không khỏi cảm khái bản thân vận khí thật là tốt.Bát Sí Tử Mãng đi theo Đinh Hạo tìm tòi mấy tháng nay trở nên có tác dụng rất lớn, ma thú bình thường đối với nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng, tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức.


Bát Sí Tử Mãng mấy năm nay theo bên cạnh Đinh Hạo kiếm được chỗ tốt cũng không ít, Đinh Hạo tuy biết ngọc thạch linh dược trong ngọc giản của mình trân quý, nhưng thứ nhất là trước mắt mình cũng không thể dùng được, thứ hai là những thứ vật phẩm tốt, chỉ cần bản thân thực lực đủ mạnh hoàn toàn có thể kiếm.

Đinh Hạo cũng không nghĩ đến mình sẽ đi núi sâu rừng thẳm để tìm kiếm, cường hành cướp đoạt mới là ý định của hắn.

Hơn nữa Bát Sí Tử Mãng đối với những vật phẩm này tiêu hao cũng không tính là nhiều, cho nên cơ bản là Bát Sí Tử Mãng muốn ăn cái gì liền cấp cho nó cái đó.


Được ngọc thạch linh dược không ngừng bồi bổ, Bát Sí Tử Mãng đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá tiến hóa.Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Đinh Hạo đột nhiên cả kinh, vốn định lập tức thừa dịp bỏ chạy nhưng nội dung hai người nói chuyện đã truyền đến trong tai.- Hồn Luyện tông hội năm mươi năm một lần sắp đến rồi, Đỗ Minh Uy ngươi không bế quan tu luyện cho tốt lại đến đây làm cái gì? Nhìn ngươi mới đến Khai Quang trung kỳ có lẽ ngay cả tầng thứ ba của Huyết Sát thực kinh cũng chưa tu luyện xong, đừng để đến lúc đó ngay cả tư cách tiến vào cũng không có a!Sau đó một tiếng cười lạnh truyền đến tai Đinh Hạo!- Hắc hắc, ta mới đến Khai Quang trung kỳ, ngươi bất quá cũng chỉ là Khai Quang hậu kỳ mà thôi, không phải cũng giống ta không có tư cách tiến vào hay sao? Lần trước Thị Hồn Tông các ngươi hình như chỉ có ba người sống mà ra được.

Huyết Sát Tông chúng ta mặc dù không ra sao, nhưng cũng có năm người đi ra được, so với các ngươi còn nhiều hơn hai người! Không hiểu ngươi có cái gì mà đòi cười nhạo ta không có tư cách!Một tiếng cười lạnh khác lại truyền đến, chỉ là so với thanh âm vừa rồi thì khàn hơn rất nhiều!Vừa nghe thấy hai người tu vi so với mình cũng không cao hơn nhiều lắm, tuy nói khó mà thủ thắng, nhưng tự bảo vệ thì lại có thừa, nên Đinh Hạo thấy cũng không cần vội vã bỏ đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.