Vô Cực Ma Đạo

Chương 267: 267: Giao Dịch 1




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lúc Đinh Hạo còn đang âm thầm tính toán thì Vương Diệc Hàn từ tốn cất lời, thanh âm vô cùng mượt mà, ấm áp, so với thanh âm của nữ tử Lương Thiến đã bị Đinh Hạo sát tử còn hơn vài phần, nhưng trong lòng Đinh Hạo có thể khẳng định y tuyệt đối không sử dụng công pháp mê hoặc nhân tâm nào, cái này hoàn toàn xuất phát từ mị lực của bản thân y.Nhận thấy vẻ mặt khẩn trương của Đinh Hạo có phần dãn ra, Vương Diệc Hàn khẽ cười rồi nói tiếp:- Nước dãi của Bát Sí Tử mãng đối với ngươi mà nói không tính là trân quý gì, hơn nữa cũng không gây thương tổn gì cho Bát Sí Tử mãng, tiểu ca không nên thấy khó xử, nhưng riêng đối với độc công tu luyện của bổn nhân lại phi thường hiệu dụng.


Chẳng biết tiểu ca có nguyện ý cùng ta làm cuộc giao dịch này được không?Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ suy tư, nhưng cẩn thẩn tính toán lại, bất luận như thế nào thì bản thân cũng không thể làm gì hơn, huống chi theo như lời y nói, nước dãi của Bát Sí Tử mãng đối với chính mình mà nói căn bản là vật phẩm vô dụng do hắn không tu luyện độc công nên không thể dùng đến vật ấy.Nghĩ đến đây, Đinh Hạo sảng khoái gật đầu, dõng dạc nói:- Đã như vậy, tiểu tử sẽ cùng tiền bối tiến hành cuộc giao dịch này.

Oánh hoàn tinh, Diệu viêm thạch, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch, mỗi loại tiền bối cấp cho tiểu tử năm khối, tiểu tử sẽ dùng nước dãi của Bát Sí Tử mãng để trao đổi, tiền bối thấy thế nào?Nghe hắn nhận lời, Vương Diệc Hàn hết sức vui vẻ, nhưng một lát sau lại nhíu mày than:- Ta đương nhiên nguyện ý, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch trên người ta đã có sẵn, tuy nhiên Oánh hoàn tinh, Diệu viêm thạch bởi vì không liên quan gì đến công pháp tu luyện của ta nên không mang theo trên người.Trầm ngâm một lát, khuôn mặt y chợt rạng rỡ, vui vẻ nói:- Tiểu ca xem như này được không, dù sao đại hội của Tụ Bảo tông cũng sắp bắt đầu rồi, bổn nhân sẽ đi cùng với tiểu ca, Oánh hoàn tinh và Diệu viêm thạch kia cũng không phải là kỳ trân dị bảo hiếm có gì, nhất định sẽ xuất hiện ở tông hội kia, đến lúc đó bổn nhân sẽ mua giúp ngươi được chứ?Nhìn thấy y phóng khoáng như thế, Đinh Hạo gật đầu đáp:- Thế cũng tốt, vậy phải nhờ tiền bối lao lực một phen rồi.

Tiền bối chờ một lát, tiểu tử sẽ mang nước dãi của Bát Sí Tử mãng đến cho người.Thanh âm vừa dứt, Đinh Hạo dùng tinh thần triệu hoán Bát Sí Tử mãng.Nhìn thấy con vật to lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt, Độc Ma kinh ngạc thốt lên:- Tiểu ca quả là rất may mắn, vốn dĩ ta còn tưởng Bát Sí Tử mãng trên người ngươi chỉ có thể có đến hai cánh mà thôi, không ngờ tử mãng lại đã tiến hóa đến Thành niên kỳ rồi, như vậy thì hiệu dụng lại càng lớn hơn rất nhiều!Thấy y kinh hãi như vậy, Đinh Hạo có chút sửng sốt, nhưng sau khi hồi tưởng lại, Bát Sí Tử mãng đi theo mình ăn không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, nếu còn dừng lại ở Lưỡng Sí kỳ thì mới là điều kỳ quái.


Sau khi từ trong miệng của nó lấy ra một chén lớn nước dãi đen xì, nồng nặc mùi hôi, Đinh Hạo lập tức thu hồi lại.Bắt gặp ánh mắt chờ mong của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo trong lòng cười thầm, tu vi của Độc Ma dù cao đến như vậy nhưng cũng không thoát khỏi lòng tham đối với ngoại vật.

Khẽ điểm hai ngón tay, chiếc chén đựng nước dãi kia từ từ bay trong không trung về phía Vương Diệc Hàn, mặc dù hiện tại y không có ác y với mình, nhưng Đinh Hạo cũng không dám trực tiếp đem qua cho y.Chỉ thấy song thủ Vương Diệc Hàn vội vàng giơ lên, tả thủ kéo lại, chiếc chén kia trong nháy mắt dừng ở trong tay y, còn hữu thủ vung lên, vài khoáng thạch tu chân đột nhiên bay ra, “xoạt” một tiếng dừng lại ở trước mặt Đinh Hạo.


Sau khi đem Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết và Ô cương thạch thu vào trong Trữ vật giới chỉ, Đinh Hạo hết sức vui mừng, cuộc giao dịch này thật sự quá lời rồi!Một lát sau, thân hình Vương Diệc Hàn từ từ bay lên, không trung lâu các cũng đột nhiên tiêu thất, nhìn Đinh Hạo cười lớn:- Đi thôi, ta dẫn ngươi tham gia Tụ Bảo tông hội, tìm mua mấy loại tu chân tài liệu còn lại kia!Thấy Vương Diệc Hàn sau khi lấy được nước dãi của Bát Sí Tử mãng mà vẫn tuân thủ lời hứa, Đinh Hạo cảm thấy y không phải là người không có nguyên tắc, trong lòng không còn quá cố kỵ phải tránh xa thân thể người này, cảm giác uy hiếp phải giữ khoảng cách cũng dường như giảm đi một chút.Nhận thấy động tác rất nhỏ này của Đinh Hạo, Vương Diệc Hàn hết sức kinh ngạc, ôn nhu cất tiếng hỏi:- Có một câu bổn nhân muốn hỏi từ lâu, động tác vừa rồi của tiểu ca hoàn toàn nằm trong tầm mắt của bổn nhân, ngươi có phải cho rằng với khoảng cách như này thì có thể né tránh được công kích của bổn nhân hay sao?๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.