๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp vận váy dài màu lam nhạt xuất hiện trong tầm mắt Đinh Hạo.
Làn da diễm lệ như tuyết, sáng bóng nõn nà của nàng thật là khiến cho người ta trông thấy ngay cả hô hấp cũng nhịn không được phải ngừng lại.Người nữ nhân này từ chỗ Đỗ Minh Uy bạo liệt đi tới, giơ tay phe phẩy Thị Hồn Phiên và Kê Trảo Âm Dương Việt đang cầm trong tay, sắc mặt khẽ mừng liếc một cái rồi thuận tay ném vào trữ vật thủ trạc của mình và sau đó hướng phía Hác Thành Trọng chậm rãi đi đến.Thấy nàng ném Thị Hồn Phiên của mình vào trữ vật thủ trạc, Hác Thành Trọng đầu tóc bù xù, sắc diện như đưa đám lại càng thêm âm trầm:Tương Như Vân, ngươi lấy đi Kê Trảo Âm Dương Việt cũng được rồi, sao lại cầm luôn cây Thị Hồn Phiên của bổn nhân là có dụng ý gì?- Ôi, đều là những kẻ sắp chết cả, hai vật này chính là có giao thì ngươi cũng chẳng mang tới hoàng tuyền địa ngục được.Thanh âm vẫn dễ nghe như trước, nhưng ngôn từ lại là cay độc như vậy.- Tương Như Vân ngươi với ta cũng không qua lại, ta còn y theo ước hẹn của ngươi tới đó, hai vật ngươi cầm hãy cầm đi đi, vì sao còn muốn dồn ta vào chỗ chết, đối với ngươi có chỗ nào tốt, nói đi...Lời còn chưa dứt, Tương Như Vân đã xuất ra một sợi dây thừng toàn thân màu xanh đen hướng về Hác Thành Trọng xoắn tới.
Sợi thừng vừa xuất thủ liền một biến mười, mười biến trăm, trong chớp mắt đã tới trước mặt Hác thành Trọng.- Ngươi cho rằng ra không biết ngươi đang kéo dài thời gian tận lực trị thương à? Mặc dù cũng không sợ ngươi, nhưng nô gia sợ nhất là phiền toái, hay là sớm một chút tiễn ngươi nằm xuống!Tương Như Vân mặc dù thoạt nhìn không nhanh không chậm, tuy nhiên hạ thủ một điểm cũng không có lưỡng lự.Cũng ngay khi dây thừng bay đến Hác thành Trọng, y đột nhiên thổ ra một ngụm tiên huyết, toàn thân đột nhiên tràn đầy mười phần tinh thần, thân thể mạnh mẽ giật ngược về phía sau vài trượng, may mắn tránh qua sự đeo bám của dây thừng.
Tiếp theo không chút do dự hướng về phía Tương Như Vân vọt tới, tay giơ lên kết xuất một đoàn hắc khí hướng về Tương Như Vân đánh tới, bao trùm trong hắc khí là ba cái huyết khô lâu.- Là Cửu U Nghịch Hồn thuật của Hồn Luyện Tông, ha ha, xem ra ta chọc ngươi tức giận rồi, nhưng mà sử dụng thuật này mặc dù có thể tạm thời áp chế được thương thế của ngươi, nhưng ngươi chẳng lẽ không biết tu vi của ngươi sẽ bị tụt một bậc không, cảnh giới này của Hồn Luyện Tông cuối cùng ngươi là hoàn toàn không có cơ hội, thế nhưng lại không thừa dịp này dùng thuật chạy trốn, còn dám tiếp tục cùng nô gia tranh đấu, xem ra ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi.Dây thừng màu xanh đen đột nhiên đổi hướng, quay sang quấn lấy đầu lâu!- Tương Như Vân, Thị Hồn Phiên này là do ta tịch luyện trăm năm, ở trong tay ngươi cũng chẳng thể phát huy bao nhiêu uy lực, ngươi cần gì phải khổ khổ so sánh, đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi đưa lá cờ này cho ta, ta cam đoan bỏ qua chuyện hôm nay, ngày sau tuyệt không trả thù!Tuy nói thế, ba cái huyết khô lâu ở thắt lưng vẫn hướng phía dây thừng đánh tới.- Hác Thành Trọng, ta vốn nghĩ ngươi thông minh, bất quá hôm nay thấy cũng chỉ có thế, ta trước chế trụ ngươi, sau dùng Âm Dương ma công biến ngươi thành xác khô, còn sợ không tìm thấy phương pháp sử dụng Thị Hồn Phiên sao, đến lúc đó ta công lực tiến nhanh, có thể tham gia Hồn Luyện Tông hội rồi, chẳng phải tốt sao, buồn cười ngươi thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ!Dây thừng màu xanh đen lần nữa biến hoá, từ trăm thành ngàn, một nửa đánh nhau với khô lâu, còn nửa kia hướng Hác Thành Trọng tiến tới.
Hác Thành Trọng không kịp phản ứng liền bị trói lại, trong khoảnh khắc bị bó như một đòn bánh tét.Sau một khắc Tương Như Vân đã phi thân mà đến, ngồi trên người Hác Thành Trọng, chỉ lát sau toàn thân đã lộ ra nét đẹp tại vùng bí ẩn, ngồi trên thân người Hác Thành Trọng bắt đầu ngọ nguậy mãnh liệt.Hác Thành Trọng phát ra những tiếng thở dốc tựa như thống khổ lại tựa như khoan khoái, Đinh Hạo nhìn cảm thấy thật kích thích, như thế nào cũng không nghĩ mình lần đầu rình coi thế này lại nhìn thấy trường hợp như vậy, càng cổ quái chính là ác nữ thượng nam!Lúc này Hác Thành Trọng thở dốc phát ra thanh âm càng kịch liệt, thân thể mặc dù bị trói còn đang cực lực giãy dụa, chỉ là Tương Như Vân đã chế trụ hoàn toàn trên người y.
Hác Thành Trọng giãy dụa càng lúc càng vô lực, chính lúc Tương Như Vân nghĩ đến Hác Thành Trọng đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, thì một cỗ khói đen lẫn với máu tươi từ miệng hắn phun ra hướng Tương Như Vân phóng tới.
Đang nhắm hai mắt hưởng thụ, Tương Như Vân hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại còn có khả năng như vậy, ngực bất ngờ đã bị đánh một đòn chính diện..