Năm ấy, sau hơn hai thập kỉ yên ổn, Vương Đông bỗng nhiên loạn chiến.
Lam Cảnh Nghi nắm trong tay binh quyền, mang quân sang Vương Anh khởi chiến, công quốc Đông Anh cùng với vương quốc Viên Lan bất ngờ đưa quân đánh vào Vương Anh.
Quân binh nườm nượp kéo sang Vương Anh từ nhiều phía, đế quốc Vương Anh khi đó tuy đối mặt tình thế khó, nhưng quân binh vốn đã hùng hậu từ rất lâu, không ngại ngần đánh trả lại địch quốc.
Viên Lan Quốc ngoài mặt đưa quân để giúp đỡ Đông Anh, nhưng bên trong lại e ngại tổn thất, không có ý muốn chi viện trong hoàn cảnh bất lợi, sau cùng là muốn kích động Vương Đông hỗn chiến, đứng sau hưởng thụ lợi ích.
Tình thế giằng co, thế cục khó đoán, sau năm tháng ngự lâm quân Vương Anh lấy lại được thế thượng phong, thành công mai phục và vây bắt được quân Viên Lan ở kinh thành, khiến cho quân Đông Anh gặp bất lợi, nhất thời không dám mang quân đánh vào trong hoàng thành.
***
Kinh thành, Vương Anh.
Ánh nắng mùa thu chói chang, cảnh vật đẹp đẽ nhưng lại bị lu mờ trong tình cảnh chiến loạn gắt gao, lòng người khi đó cũng không tránh khỏi nôn nóng...
Trong tình cảnh hỗn chiến, Vương Anh công chúa lúc đó vẫn còn non trẻ, lâu nay vốn chưa từng đối mặt với thực chiến bao giờ, vì vậy hoàng đế Vương Anh không muốn đích thân công chúa dẫn quân, thay vào đó phái rất nhiều thị vệ để hộ tống công chúa và bảo vệ an nguy của nàng ở kinh thành.
...
"Hiện tại chiến sự chưa dứt, kinh thành vẫn còn tiềm ẩn nhiều phức tạp, các ngươi nên đưa công chúa điện hạ rời khỏi nơi này để lánh nạn." - Trong toán quân thị vệ Vương Anh, một người đã cất lời đề xuất với mọi người.
"Trước hết hãy bẩm lại cho công chúa." - Một thị vệ đứng bên cạnh do dự trả lời.
Ngự lâm quân Vương Anh vốn đã đóng quân ở đó được một thời gian, vì tuân theo mệnh lệnh của Vương Tử Minh nên tạm thời vẫn án binh bất động, ở lại dõi theo chiến sự phía xa, cốt yếu cũng bởi vì bản tính của công chúa lo nghĩ cho quân binh sĩ tướng, không muốn âm thầm rời kinh thành để tìm nơi ẩn lánh một mình, bản thân nàng khi đó cũng rất nóng lòng muốn biết tin tốt.
"Thưa điện hạ, kinh thành hiện giờ không an toàn, hạ thần cảm thấy điện hạ nên rời khỏi đây để lẩn tránh hiểm nguy." - Một người thị vệ bước đến trước mặt nàng, cung kính hành lễ, bẩm lại lời đề nghị.
Tử Minh thoáng nhìn qua bộ dạng thành khẩn của thị vệ, nàng thở dài, tầm mắt sau đó vẫn hướng nhìn ra xa:
"Chính vì xung quanh vẫn còn phức tạp nên ta mới không muốn rời đi ngay lúc này."
"Điện hạ ở mãi một nơi sẽ dễ bị phát hiện, thần biết là công chúa vẫn đang lo lắng cho đại cuộc, nhưng vì an nguy của công chúa, hạ thần nghĩ công chúa hãy vì an toàn của mình mà rời đi trước, hạ thần sẽ phái thêm người để hộ tống công chúa rời khỏi kinh thành."
"Nhưng mà bản công chúa vẫn muốn ở lại cùng mọi người, không thể bỏ mặc mà đi như thế."
Vương Tử Minh nghe qua thành ý của thị vệ, trong lòng nàng vẫn cảm thấy không an lòng, muốn biểu thị rằng mình không cần thiết rời khỏi kinh thành, dù sao thì một người biết phán đoán tình hình như nàng vẫn thừa nắm bắt được thế cục xung quanh, không phải phụ thuộc vào kẻ nào khác.
"Các ngươi muốn đưa công chúa rời khỏi kinh thành, an nguy của điện hạ lại nằm ở các ngươi, nhỡ không may gặp phải bất trắc thì làm thế nào?" - Một hộ vệ đứng bên cạnh công chúa lần đầu mở miệng, biểu hiện có phần do dự.
"Đưa công chúa đi lánh nạn ở nơi khác dĩ nhiên sẽ ít bị chú ý, vẫn hơn là lẩn trốn ở một nơi đông quân, huống hồ kinh thành đang là nơi nguy hiểm, nếu công chúa ở lại đây xảy ra mệnh hệ gì thì sao?" - Thị vệ Vương Anh phản bác lại lời vừa rồi.
"Công chúa điện hạ, kinh thành hiện giờ không an toàn, còn tồn đọng nhiều nguy hiểm vì bọn địch quốc vẫn chưa chịu thoái lui." - Một người khác bước lại chỗ nàng, tỏ ý đồng tình với lời đề nghị kia.
Công chúa không trả lời thị vệ, vẫn mải chăm chăm suy nghĩ, dĩ nhiên là nàng sẽ không thay đổi ý định.
"Thưa điện hạ, nhân lúc quân ta đang có lợi thế, thần mong là điện hạ hãy đi tránh mặt trước, chúng thần sẽ cho người cận lực hộ tống điện hạ trên suốt khoảng đường đi, tuyệt đối an toàn."
Tử Minh có đôi chút ngập ngừng, ngữ khí của thị vệ nghe rất êm tai, nhưng như thế nào lại làm cho nàng giống như bị phân tán, không thể lắng nghe bọn họ một cách tự nhiên, khó mà đáp ứng thỉnh cầu của họ.
"Công chúa là hoàng tự duy nhất, lại còn là người thừa kế đế vương, công chúa hãy vì bản thân mình trước tiên, vì quốc gia đại sự sau này mà nghĩ lại, suy xét rút khỏi đây."
Trong suốt quá trình, đôi mắt Tử Minh vẫn tựa như hàn băng, không chút lay động. Bên ngoài nàng là vậy, phong thái điềm tĩnh vẫn vô cùng ngự trị, nhưng bên trong nàng thì lại khác, không giây nào nàng ngừng đưa ra quyết định.
Áp lực của nàng là công chúa một nước, là người có uy quyền, có tiếng nói. Mỗi một hành động của nàng đều phải nghĩ cho đại cuộc, lại còn phải nghĩ cho bản thân.
Bởi vì Vương Anh công chúa là người vững vàng chính kiến, một khi quyết tâm sẽ khó lòng thay đổi, lại còn là một người rất cẩn trọng trước lời nói của nịnh thần. Thế nhưng ngay trong lúc này, những thị vệ của nàng lại đang muốn làm khó nàng, giống như cố làm mọi cách để buộc nàng phải rời kinh thành.
"Công chúa hãy yên tâm dẫn quân rút khỏi kinh thành, nếu Vương Anh lỡ có bề gì thì vẫn còn công chúa quay lại phục hưng, ngược lại nếu mai sau chiến sự yên ổn thì điện hạ vẫn có thể quay về bất cứ khi nào." - Thị vệ đó cúi đầu, thành khẩn nói.
"Thưa điện hạ, nên vì an nguy của điện hạ trước tiên, mong công chúa điện hạ hãy rời khỏi đây trước." - Một người khác tiếp lời.
Nếu như một người nói, Tử Minh nàng có thể không để tâm, nhưng một lúc đến hai ba người hối thúc, liên tục muốn ép buộc nàng, thật sự điều này càng làm cho nàng khó còn đường lui.
Tử Minh thở dài, đầu óc nàng sắp vì bọn người thị vệ đây mà nổ tung.
Nàng bất đắc dĩ là phải đem quân rời kinh thành rồi.
"Được, ta sẽ đưa quân rời khỏi đây."
"Công chúa điện hạ anh minh!"
Lúc đó, Diệp Nhi chạy tới chỗ nàng:
"Điện hạ, hãy để em đi cùng điện hạ."
Tử Minh nhìn qua cung nhân thân cận của nàng, giọng nói phát ra nghiêm trọng:
"Em ở lại kinh thành đi, theo ta sẽ rất vướng chân."
"Không được, em phải đi theo điện hạ, lỡ có chuyện gì sẽ kịp thời ứng cứu."
Một vài thị vệ tiến lại gần, chấp tay cung kính mời nàng đi, trong khi đó, những người hộ tống cho công chúa nhìn thấy được khí phách của những người vừa rồi, bỗng nhiên họ nhận ra điều gì đó đặc biệt, trong lòng bỗng nảy sinh nghi hoặc.
...
Sau cùng Vương Tử Minh đã dẫn quân rời kinh thành, đi cùng với nàng còn có cung nhân thân cận là Diệp Nhi, bởi cung nhân của nàng bản tính vốn yếu đuối, không thể nào chịu ở lại một mình. Hơn nữa, Diệp Nhi nhất quyết muốn đi theo nàng, nếu lỡ không may công chúa xảy ra chuyện, Diệp Nhi vẫn có thể quay về đưa tin.
Vương Anh công chúa lúc đó được một nhóm thị vệ hộ tống đến ngoại thành. Lòng nàng bỗng nhiên có dự cảm không tốt, thâm tâm nhạy bén ý thức được một sự bất thường, nhưng rồi nàng cũng không để lộ điều gì ra ngoài mặt, vẫn giữ vững mười phần cảnh giác.
Vừa dừng chân ở ngoại thành, Tử Minh bước xuống ngựa, định tìm một nơi để nghỉ.
Quang cảnh nơi này vắng vẻ lạ thường, thấy vậy nàng ngừng bước, nhân lúc đó hướng mắt để ý xung quanh, tìm kiếm lại bóng dáng hộ vệ của mình.
Chưa thể kịp nghỉ ngơi, nàng đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ám sát diễn ra ngay trước mắt. Bọn người thị vệ của nàng bất ngờ bị chính đồng bọn ra tay không thương tiếc.
Một mảng đen xì hiện lên...
Nguy rồi.
Năm tên thị vệ trong số bọn người đi theo nàng là một bọn tạo phản.
Vương Tử Minh phản ứng rất nhanh, động tác dứt khoát, nàng lập tức leo lên ngựa của mình và cung nhân, sau đó phi ngựa chạy khỏi đó.
Ở đằng sau, bọn ám sát lia đôi mắt sắc bén như dao về phía nàng, nhận thấy Vương Anh công chúa vừa lên ngựa tẩu thoát, chúng liền phóng ngựa đuổi theo.
Đây gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
***
Vương Anh công chúa bị truy đuổi một chặng đường dài, nàng biết bản thân đã bị lạc mất quân của mình, lại nhận thấy mình đã rời khỏi thành một đoạn, vậy nên nàng đâm thẳng về hướng khu rừng để tìm đường chạy thoát.
Diệp Nhi ngồi kế bên nàng, cứ liên tục ngoảnh lại phía sau. Thấy được cảnh tượng quân ám sát đang phi ngựa xồng xộc đuổi về hướng mình, Diệp Nhi không giữ được bình tĩnh mà kêu.
"Điện hạ, bọn chúng đang đuổi rất gần mình rồi!" - Diệp Nhi tim đập thình thịch, cứ dời mắt liên tục.
"Ta biết!" - Công chúa ngồi trên lưng ngựa, bàn tay vẫn nắm chặt lấy dây cương, vững vàng hướng mặt về phía trước.
"Điện hạ, tình hình này liệu có sao không??"
"Có!" - Tử Minh đáp.
"Nguy rồi, vậy làm sao mà thoát, em sợ lắm!" - Diệp Nhi mếu máo, quay ra phía sau - "Làm sao bây giờ, chạy thế này đến khi nào mới thoát khỏi bọn chúng!?"
"Vậy bản công chúa sẽ đạp em xuống ngựa." - Trên môi Tử Minh gợi lên một nụ cười trêu chọc.
"Tình thế nguy cấp này mà điện hạ còn đùa em được sao?" - Diệp Nhi trợn tròn mắt.
"Ta không rảnh nói đùa."
Vương Tử Minh nói vừa dứt câu, hai mũi tên liền vun vút phóng ngang bên cạnh, trực tiếp găm vào thân cây trên đường, thiếu chút nữa đã lấy mạng cả hai người, nhất thời làm Diệp Nhi sợ đến tái hết sắc mặt.
Lúc đó, Tử Minh cũng đã phi ngựa đến được khu rừng.
"Em chuẩn bị nhảy khỏi ngựa đi." - Nàng quay ra sau, nhắc nhở cung nhân.
"Em không dám đâu điện hạ, lỡ té gãy chân thì sao..."
"Bản công chúa chỉ còn bảo vệ được em bằng cách đó thôi."
Ngay khi công chúa mới rẽ vào rừng xong, nàng nhìn về phía sau, nhân lúc quân ám sát bên ngoài đang không chú ý khu rừng, lập tức đẩy cung nhân của mình khỏi ngựa.
Giống như không chuẩn bị sẵn tâm thế, Diệp Nhi bất ngờ bị công chúa đẩy rơi xuống ngựa, vừa vặn té vào một góc cây kín đáo, toàn thân cung nhân theo đó mà choáng váng.
Vương Anh công chúa lúc đó khí chất oai phong, gương mặt tĩnh lặng dưới ánh nắng, động tác vững chắc trên lưng ngựa đang chạy đi. Nàng ngoảnh lại đằng sau nhìn, đúng như phán đoán của nàng, quân ám sát phía sau không hề để ý đến Diệp Nhi, vẫn quyết truy cùng đuổi tận nàng.
***
Giữa rừng cây mùa thu, gió đưa từng chiếc lá, khẽ rơi mong manh trên không trung, lá vàng sớm đã phủ kín khắp trong rừng.
Phía sau lưng Vương Anh công chúa, vẫn là năm tên đang phi ngựa rượt đuổi theo nàng.
Bọn người đó dường như không để lộ bất kì sơ hở nào, hành sự lại vô cùng chuyên nghiệp kĩ lưỡng, tất cả đuổi bám theo công chúa gần như tuyệt đối, không để nàng có cơ hội đánh lừa bọn chúng mà thoát thân.
Trong gần chục mũi tên đang bay vun vút về phía nàng, một mũi tên lại xui xẻo đi trúng thân ngựa, con ngựa vì thế kêu lên một tiếng thảm thiết, nàng liền cảm nhận được cả thân mình đang chao đảo, đột ngột ngã xuống dưới đất.
...
Tiếng bước chân vang lên dồn dập đằng sau
Quân binh đang xồng xộc chạy đến
...
"Tỉnh dậy nào!"
Một người đang gấp gáp thúc giục.
"Không sao chứ?"
Người đó là Lam Minh...
"Sao cô lại nằm đây?"
Khuôn mặt Lam Minh lo lắng, sốt sắng hỏi.
Lam Minh đỡ người đang nằm dưới đất dậy, cung nhân Diệp Nhi lúc này cả thân người đau nhức, cạn kiệt sức lực, cùng với đó là cảm giác choáng váng, mất một lúc sau Diệp Nhi mới hoàn hồn.
Cảnh tượng lúc nãy hiện lên, tâm trí mơ màng như bị ai đánh trúng mà thức tỉnh, Diệp Nhi lập tức ngồi bật dậy.
"Nguy rồi, công chúa điện hạ đang gặp nguy!"
Cung nhân sau khi tỉnh táo trí óc, cô lập tức lay lay cánh tay Lam Minh, khẩn thiết cầu cứu cho Vương Anh công chúa.
Ánh mắt Lam Minh tựa như co giật mạnh, biểu hiện kinh ngạc sau đó liền bị xua tan.
***
Toán lính phía sau sắp đến nơi, Tử Minh cắn răng đứng lên, đau đớn bất ngờ ập đến dưới chân, nàng loạng choạng một lúc, tứ chi như sắp tê dại, sau đó cũng lấy lại ý chí, vội vàng chạy đi.
Dưới khung cảnh hỗn loạn, Vương Tử Minh cứ như vậy mà chạy, mái tóc rối nhẹ tung bay, dáng hình nàng thanh mảnh, không hề ngoảnh lại phía sau.
Một tên lúc đó kịp đuổi tới, hắn phóng ngựa chặn trước mặt nàng, chém xuống một nhát trong chớp mắt, may mắn công chúa lại không trúng phải nhát kiếm của hắn.
Bốn quân lính phía sau lập tức phóng ngựa về phía nàng.
Soạt...
Một tên cao to trong số đó bỗng nhiên rơi khỏi lưng ngựa, trên người hắn nhận phải một cung tên nguyên vẹn găm thẳng vào người, té ngửa xuống đất, thu hút cả sự chú ý của quân ám sát lẫn công chúa lúc đó.
Tử Minh nhân lúc quân ám sát chưa kịp khôi phục đầu óc, nàng bỏ chạy tiếp tục.
Những kẻ còn lại nhận thấy có người đến ứng cứu công chúa, bọn chúng loay hoay nhìn quanh, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vóc săn lùng ban đầu, tiếp tục hướng về phía Tử Minh để truy sát.
Phía bên này, Lam Minh đứng giương cung, bắn đi một mũi tên, lại thay tiếp một mũi tên, cứ như vậy thuần thục bắn ra một loạt mưa tên về phía quân ám sát.
Bọn chúng bị tấn công từ xa, không kịp phòng bị, vừa lúc bắn đi hết mũi tên trên lưng, Lam Minh đã kịp hạ được bốn trong số năm tên tạo phản công chúa, quân ám sát trong một lúc trúng phải mũi tên từ Lam Minh, đồng loạt đổ rạp xuống.
Một kẻ cuối cùng vẫn dai dẳng rượt đuổi theo nàng.
Vương Tử Minh chạy đi khập khễnh, mi mắt nàng động đậy nheo lại, cả người khẽ run rẩy, nhưng dáng vóc của nàng vẫn rất quật cường, dù sắp đối mặt với ranh giới sinh tử vẫn không có phần tỏ ra yếu thế.
Nàng bỗng mất đà, cả người theo đó mà ngã quỵ xuống đất...
Không kịp.
...
Đúng lúc đó, thân ảnh Lam Minh bất ngờ xuất hiện, chụp lấy tay của Tử Minh, lập tức kéo nàng chạy đi.
Tử Minh vội ngẩng lên, vừa biết được người đến cứu nàng chính là Lam Minh, đáy mắt nàng khẽ lay động, khuôn miệng xinh đẹp nở một nụ cười tuyệt mĩ, rất nhanh thoáng qua rồi biến mất.
Phía sau hai người, kẻ ám sát nhặt lấy cung tên từ đồng bọn nằm dưới đất, sau đó leo lên ngựa truy đuổi theo hướng của Vương Anh công chúa, tầm mắt nhắm thẳng về phía nàng, giương cung liên tục bắn đến.
Tên bay vùn vụt trong gió, xé toạc mọi chiếc lá vàng đang rơi rụng...
Lam Minh nắm chặt lấy tay nàng dẫn đường, hai người cùng nhau chạy xuyên suốt, băng băng đôi chân dưới cánh rừng mùa thu...