Vô Cùng Thích Em

Chương 2: Tâm ý bày tỏ



"Lam Minh."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lam Minh mới bừng tỉnh, cảm nhận được cơ thể đang đau nhức vô cùng.

"Lam Minh, khỏe lại chưa?" - Vương Anh công chúa vẫn đang ngồi bên cạnh, âm giọng có chút lo lắng.

"Công chúa điện hạ, sao Lam Minh lại ở đây?"

"Lam Minh bị ngất ở trước cửa phòng, đến bây giờ mới tỉnh."

Lam Minh chỉ trầm mặc một cách vô hồn, công chúa thấy vậy liền hỏi han.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì cả, công chúa điện hạ."

"Lam Minh... còn nhớ nó không?"

Công chúa cầm viên đá thủy tinh xanh lúc nhỏ đưa lên, Lam Minh vì thế cũng bất giác mỉm cười.

"Tất nhiên nhớ chứ, công chúa!"

...

Thấm thoắt đã 10 năm trôi qua, ở độ tuổi trưởng thành, Vương Tử Minh ngày càng trở nên xinh đẹp vạn người mê, diện mạo của nàng tuyệt mĩ khuynh thành, phong thái vương giả xuất chúng.

Trong căn phòng, Tử Minh trầm lặng ngồi, trong lòng tựa hồ đang nghĩ ngợi rất nhiều điều. Trước giờ nàng vẫn luôn giữ viên đá thủy tinh xanh ấy bên người như một vật bất ly thân, nàng không đưa nó cho Lam Minh, cho đến khi hôm nay Lam Minh xảy ra chuyện, nàng mới lấy nó ra.

Nàng lật qua lật lại viên đá trong lòng bàn tay, ngắm nghía lại nó. Đã lâu nàng chưa có cơ hội lấy nó ra ngắm, lần này cũng xem như một dịp để nàng khám phá.

Tử Minh cầm viên đá thủy tinh đưa lên, ánh mắt thu lại vào một vật nhỏ bé trước mặt, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Lam Minh.

"Điện hạ định làm gì với nó?"

"Phía sau còn trống một mặt, ta muốn thử khắc thêm một hình."

"Khắc hình gì cơ?"

Tử Minh giơ viên đá lên, hồn nhiên chỉ vào nó:

"Ở đây chỉ có một hình rắn, nó đang đơn độc, thiếu một hình rắn nữa mới đủ một cặp."

Công chúa loay hoay nhìn xung quanh, có vẻ như định tìm một con dao nhỏ gần đó, Lam Minh nhân lúc đó nhanh tay chụp lấy viên đá từ nàng.

"Một hình là được rồi, điện hạ không cần phải khắc thêm vào đâu!" - Lam Minh bối rối, nhưng vẫn trưng ra một nét mặt bình tĩnh.

"Ta thấy cái đầu rắn này đẹp mà, ta cũng muốn thử khắc nó một lần."

"Rắn không đẹp..."

"Không phải Lam Minh nói thích con rắn sao?"

Trước đây Lam Minh còn nhỏ, từng nghe thiên hạ nói rằng người Vương Anh rất lạnh lùng và tàn nhẫn, vì thế trong mắt Lam Minh đã sớm mất đi thiện cảm đối với người hoàng tộc. Nhưng hiện tại suy nghĩ ấy của Lam Minh đã có phần khác đi, có lẽ là từ khi gặp được Vương Anh công chúa và nàng ấy đã thay đổi được điều đó.

Lam Minh cũng đã từng nói với nàng rằng hình con rắn trên viên đá là do ngẫu nhiên nghĩ ra vì bản thân yêu thích, vốn chỉ là tiện tay mà khắc. Nhưng Vương Anh công chúa vẫn rất ngây thơ nghe theo lời Lam Minh nói. Ngoài ra, trí tưởng tượng của Tử Minh còn cho phép nàng nghĩ ra nhiều thứ hơn nữa, nàng tự nghĩ cái hình khắc con rắn quái dị kia ẩn chứa vô vàn ý nghĩa thơ mộng và lãng mạn, giống như mấy câu chuyện tình yêu thuần khiết thuở nhỏ.

Lam Minh thở dài, tìm cách rút lui khỏi cuộc trò chuyện.

"Công chúa đừng nên học theo, khắc như thế sẽ dễ làm đứt tay."

Vẻ mặt của Tử Minh lộ ra một chút thất vọng, thấy vậy Lam Minh mới yên tâm đặt viên đá xuống bàn trả lại cho nàng.

Khi đó, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi ngang dập tắt sự im lặng của cả hai, bất giác làm cho Tử Minh nảy ra một ý định khác, nàng suy nghĩ một lúc liền bỏ đi khỏi đó.

Lam Minh chán nản nhìn viên đá thủy tinh xanh đang nằm yên trên bàn. Biểu tượng con rắn mà lúc nhỏ Lam Minh từng đặt cho hoàng tộc, nay Vương Anh công chúa lại muốn khắc thêm một con rắn giống y như vậy... Không khác gì nàng đang quay lưng với cả hoàng tộc mình.

Nhưng rất may, điều đó vẫn chưa xảy ra.

Không lâu sau, Vương Tử Minh đi ra, trên tay nàng còn cầm thêm một lọ mực tiến lại chỗ Lam Minh.

"Cho bản công chúa mượn bàn tay!"

Không đợi Lam Minh trả lời lại, nàng lập tức kéo một tay Lam Minh đặt lên bàn, sau đó nhúng đầu cọ vào lọ mực, thao thác rất nhanh nhẹn.

"Chưa từng thấy bản công chúa vẽ bao giờ đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng mà công chúa định vẽ gì?"

"Bí mật."

Lam Minh có phần bất lực nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, trong lòng tò mò muốn xem thử vị công chúa này định vẽ gì lên tay mình, nghĩ thầm có thể là nàng sẽ vẽ lại cái hình con rắn ấy.

Công chúa nhẹ nhàng nắn nót từng nét trên bàn tay Lam Minh, nhìn qua động tác rất mềm mại và tỉ mỉ. Trong khoảnh khắc đó, sự dịu dàng của nàng khiến cho Lam Minh nhất thời như bị cuốn hút. Lam Minh yên lặng dõi theo từng nét vẽ của nàng đang lướt trên bàn tay, si mê không rời mắt.

Lam Minh nhìn ra được một phần đầu, là một cái đầu rắn. Trông cũng đẹp nhỉ...

Hồi hộp chính xác là cảm giác của Lam Minh lúc này, y lẳng lặng quay mặt sang mặt hướng khác, một tay còn lại chống lên cằm, chờ đợi đối phương trả lại bàn tay mình.

"Xong rồi."

Nét mặt của Tử Minh không giấu được sự thích thú, nàng đặt cọ xuống bàn, rất nhanh đã hoàn thành hình vẽ. Công chúa nắm lấy bàn tay của Lam Minh đưa lên vẫy vẫy, giống như đang tự tán thưởng thành quả của bản thân.

Lúc này, Lam Minh mới quay lại nhìn, có gì đó không đúng so với suy nghĩ, nếu nhìn kĩ thì đó không phải hình rắn, mà là hình một con rùa...

Một con rùa ú na ú nụ nằm ưỡn ẹo quyến rũ trên bàn tay Lam Minh.

"Có dễ thương không?" - Công chúa cười tươi, nụ cười rất ngây ngô.

"Sao lại đi vẽ con rùa thế này?"

Lam Minh lúc đầu nghĩ đó là hình rắn, nhưng không nghĩ ra cái đầu rắn nó cũng gần giống như đầu con rùa. Cuối cùng, Tử Minh đã quyết định vẽ con rùa.

"Ta thấy Lam Minh rất giống con rùa."

Nàng lấy tay búng nhẹ vào trán của Lam Minh khiến cho Lam Minh nhất thời hơi ngạc nhiên, nhưng gạt bỏ đi sự ngạc nhiên đó, Lam Minh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không giống chỗ nào cả!"

"Giống mà!"

*Con rùa: Một người có tính cách trầm lặng, thụ động và rụt rè (trong tình yêu).

Lam Minh nhìn xuống hình con rùa trên tay mình, tuy hơi buồn cười nhưng bù lại có một sự dễ thương nào đó, thầm nghĩ nếu công chúa khắc con rùa này lên mặt còn lại của viên đá, có thể cả hai sẽ thường xuyên gặp vận may.

Lúc đó, Lam Minh nở một nụ cười không thể bất đắc dĩ hơn.

"Sao công chúa lại vẽ con rùa mà không vẽ con khác?"

Lam Minh am hiểu và thông minh từ nhỏ nên đã tự đặt ra rất nhiều thứ ám chỉ về thiên hạ, cũng giống như hình con rắn mà Lam Minh từng tặng cho Vương Anh công chúa, có thể nói đó là sự bất công với nàng.

Vương Tử Minh khi đó ôn nhu nhìn người trước mặt, nàng mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng.

"Ta chỉ thích con rùa thôi, vì nó giống Lam Minh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.