Vò Đã Mẻ Lại Sứt - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

Chương 7: Thật trùng hợp, cô cũng vì tiền bán thân?



Thật trùng hợp, cô cũng vì tiền bán thân?
Thang máy đến tầng cao nhất sau đó lập tức xuống dưới, cho nên, Tôn An Na đoán là Hà Hi chạy tới tầng cao nhất.
Trước đó, ở trong đầu Tôn An Na có nghĩ tới vài thứ, nếu làm cho nàng gặp được Hà Hi lần nữa, nàng muốn đem viên kim cương giả kia hung hăng chọi vô mặt nàng ta, lại dùng lời lẽ độc ác nhất chế nhạo nàng ta một phen, tốt nhất là khiến cho nàng ta không còn mặt mũi nào tiếp tục sống nữa, quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng tha thứ cùng lớn tiếng nhận sai.
Chính là thành phố này lớn như vậy, hai người lại không có mối liên quan gì để cùng xuất hiện, cơ hội để nàng gặp lại Hà Hi là không lớn.
Này còn không phải theo ý nàng sao, cơ hội đã tự mình đưa tới cửa.
Thang máy chậm rì rì đi xuống, con số phía trên giống như đang cố ý kéo dài, đi xuống cũng so với bình thường chậm chạp hơn, Tôn An Na tức giận đến giậm chân.
Ngón tay nàng điên cuồng chọc vào cái nút, chờ cửa thang máy vừa mở ra, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thang máy vẫn là chậm rãi đóng lại, kỳ thật lúc này trong lòng nàng tưởng nếu bây giờ không có cơ hội cùng Hà Hi chạm mặt, nàng cũng coi như việc này chưa hề phát sinh qua, không hề để cho chuyện này làm bản thân bực bội.
Nàng dùng gót chân gõ gõ, giảm bớt cơn vội vàng trong lòng.
Thang máy này so với rùa bò còn chậm, chờ nàng đến trên lầu thì Hà Hi cũng đã sớm biến đi đâu mất tiêu rồi.
Lúc đến đỉnh lầu, thang máy lộp bộp rung một chút, lồng ngực nàng cũng bị va chạm theo.
Sự thật so với dự đoán của nàng còn tốt hơn một chút, nàng vừa ra khỏi thang máy liền nhìn đến Hà Hi, Hà Hi chậm rãi đi trên hành lang, hai chân giống như cột lấy mấy cục tạ, hoặc như là đang cố ý kéo thời gian, đi được rất chậm rất chậm, nhưng phía trước lại có một mục đích mà nàng không thể cự tuyệt đưa nàng đi qua.
Chỉ xem bóng dáng cũng biết nàng ấy đang thực rối rắm. Tôn An Na không vội mà theo sau, trước tiên ở góc khuất quan sát, nàng chú ý tới Hà Hi vẫn không ngừng ở bốn phía nhìn quanh, vừa thấy liền biết là người chưa từng làm qua chuyện xấu – đi làm tình nhân.
Vốn là thực bình thường, nàng nhìn chung quanh như vậy ngược lại lại càng dẫn người chú ý. Tôn An Na thiếu chút nữa đã muốn nhảy ra dạy cho Hà Hi làm thế nào để đi yêu đương vụng trộm.
Hà Hi rốt cục đi đến trước cửa một phòng. Giống như đằng sau cánh cửa đóng chặt kia chính là đang cất giấu mãnh thú, nàng ở cửa do do dự dự, còn một lần muốn đi trở về. Nàng hít vào một hơi thật sâu, lại dùng sức bật nó ra, tưởng đem tạp niệm trong đầu một lần nữa sắp xếp lại, lại muốn đem cái tự tôn buồn cười của bản thân từ trong thân thể bài trừ ra ngoài, nàng hiện tại không cần nhất chính là thứ trói buộc này. Nhưng lòng nàng vẫn tồn may mắn, hy vọng ở phía sau sẽ có người xuất hiện đem nàng từ nơi này mang đi. Bất quá nàng cũng rõ ràng, kia chỉ là hy vọng xa vời của nàng mà thôi.
Di động trong tay nàng như hưởng ứng theo sự bất an trong lòng, mạnh mẽ chấn động lên, cái tên trên di động để lòng nàng rơi vào càng sâu trong địa ngục, "Chào ông......" Hà Hi nhẹ nói.
"Hà Hi, cô hiện tại đến đâu rồi? Còn không có lại đây sao, tôi ở trong phòng đợi cô lâu lắm rồi." Trong thanh âm không kiềm chế được kích động, có thể nghe ra sự vội vàng cùng khát vọng của hắn.
"Tôi...... Tôi lập tức tới đây. Cũng sắp đến." Hà Hi cúp điện thoại, tâm biến thành tảng đá rơi xuống thật sâu, bàn tay giống treo một tảng đá nặng ngàn cân, nàng gian nan nâng lên, đầu ngón tay sắp đụng tới chuông cửa, lại có một cỗ lực lượng đem tay nàng kéo xuống dưới.
Nàng nhìn đến một bàn tay khác đang cầm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng lại.
Tôn An Na ánh mắt không ủng hộ đang nhìn kỹ nàng.
Trong nháy mắt, Hà Hi là cảm tạ Tôn An Na, bởi vì sự xuất hiện của nàng ấy, hệt như khát vọng của nàng vậy, ở thời khắc nàng sắp rơi xống vực sâu đã giữ nàng lại.
"Cô làm gì, buông." Hà Hi dùng lực đạo mỏng manh, ý đồ đem bàn tay của mình từ trong tay Tôn An Na giãy ra.
"Tôi tới nơi này làm buôn bán, thật trùng hợp, cư nhiên lại thấy cô, cô tới đây làm cái gì?" Tôn An Na cười hỏi.
Biết rõ còn cố hỏi.
"Tôi tới đây tìm bạn cũ. Tôi không biết cô." Hà Hi trên cổ tay xuất hiện một dấu hồng do bị nắm chặt, có thể thấy được Tôn An Na đã dùng sức lớn cỡ nào.
"Không biết tôi? Tôi lại nhớ rõ cô, xong việc rồi cô cư nhiên còn cho tôi kim cương giả để gạt tôi. Tôi cư nhiên còn tin lời cô, nói ra cũng không có người nào tin tôi cũng sẽ có ngày bị người khác lừa."
"Giả? Không có khả năng là giả. Tôi......" Hà Hi ánh mắt từ khẳng định đến mơ hồ, chính nàng cũng trở nên không thể xác định được.
Quả nhiên, đã nói mà, là loại mặt hàng 'phùng má giả làm người mập' dối trá.
Tôn An Na lấy ra bông tai, không phải ném, mà là đặt ở trong lòng bàn tay Hà Hi, "Tôi coi như chính mình mắt bị mù, bị chó cắn một ngụm. Được rồi, tôi chỉ nghĩ nói với cô chuyện này, cô không cần sợ tôi hại cô. Kim cương giả trả lại cho cô, hai chúng ta coi như xong."
Tôn An Na trở về đi, trong lòng đang nói thầm, mình vừa rồi cũng thật tiêu sái a, thực không thể không bội phục bản thân, sao có thể tiêu sái đến trình độ này cơ chứ.
Bông tai kia nằm trong lòng bàn tay Hà Hi, giống như đang cười nhạo hiện trạng quẫn bách của nàng lúc này, nguyên lai, nàng đã sớm bị lừa, ngay cả một viên đá đáng giá cũng không còn.
Tôn An Na nói ra lời kia như 'Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà', làm cho tự tôn lẫn áy náy trong lòng Hà Hi sụp đổ. Nàng nâng tay ấn xuống chuông cửa, thời khắc cửa mở ra đó, khuôn mặt nàng không chút thay đổi nhìn về phía người đang ra nghênh đón nàng.
"Cô như thế nào hiện tại mới đến, mau vào......".
Tôn An Na căn bản không đi, nàng chẳng qua ở một chỗ quẹo chuyển mình một cái, sau đó dựa vào trên tường dùng chiếc gương trang điểm nhìn lén, Hà Hi chẳng những không có đi, ngược lại càng thêm quyết đoán nhấn chuông cửa, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng. Khoảnh khắc cửa mở ra, Tôn An Na ở trong gương thấy được mặt người đó, nàng kinh ngạc đến che miệng lại, cư nhiên là là là là...... gã bên sản xuất.
Hà Hi bị hắn ôm vào phòng, cửa phòng phanh một cái đóng lại. Tôn An Na khép lại gương trang điểm trong tay, nàng lầm bầm lầu bầu: "Xem bộ dáng gấp gáp của hắn kia kìa, mỹ nhân đưa lên cửa, lập tức liền hồn phi phách tán, đàn ông sao, hừ."
"Hà Hi cũng thật là, cho dù là muốn bị quy tắc ngầm cũng tốt xấu nên tìm một tên coi được miếng đi."
"Quên đi, liên quan gì mình."
"......".
Tôn An Na đi không được vài bước, gót chân như bị keo 502 dính, rốt cuộc không có cách nào đi ra bước thứ hai, nàng khẽ cắn môi, mũi chân vừa chuyển, trở về, bộ pháp đi đường càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồ là chạy vọt tới trước cửa phòng kia.
Nàng cũng nhấn chuông cửa, đang đợi cửa mở, đồng thời nàng cũng giải khai nút thắt trên áo sơ mi, lộ ra bộ đồ da bó sát bên trong.
Đồng thời nàng đem đai lưng cầm ở trong tay, vung vẩy vài cái, hàng hiệu chính là hàng hiệu, co dãn mười phần, dẻo dai rắn chắc, đánh người tuyệt đối đủ vị.
Cửa mở ra một khe hở, gã bên sản xuất xuyên thấu qua khe cửa cẩn thận hỏi: "Cô tìm ai?"
Tôn An Na cười quyến rũ nói: "Vương Tiên sinh, ngài kêu hàng ngoài đến rồi đây." Mở miệng chính là phủ đầu trước.
"Tôi...... Không gọi cô a." Bên trong gã bên sản xuất buồn bực khó hiểu nói, chẳng qua rất nhanh đã bị Tôn An Na câu dẫn thần hồn, ánh mắt đăm đăm, nửa người dưới lại thẳng tắp ngẩng đầu.
Tôn An Na dựa lưng vào khung cửa, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm lấy dây lưng trong tay: "Là một vị tiểu thư nói nơi này cần thêm cơm, tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc thôi. Tiên sinh, nếu đã đưa nhầm chỗ, vậy hiện tại tôi đành phải lui hàng thôi."
"Đúng rồi nha đúng rồi nha. Chính là chỗ này không có nhầm." Gã bên sản xuất đem cửa mở ra, để cho nàng tiến vào, lại vội vàng đóng cửa lại.
Tôn An Na đi vào phòng, thấy Hà Hi lui ở bên giường, tóc dài hỗn độn phân tán ở trên vai, thân ảnh lộ ra bất lực.
"Cô tên là gì?"
"Tôi gọi là Na Na, ngài có thể gọi tôi bảo bối, Na Na hoặc là chủ nhân." Tôn An Na trước tiên đem ánh mắt chuyển lên thân thể tên đàn ông, dùng dây lưng quấn quanh cổ của hắn, kéo hắn hướng trên giường.
Tên đàn ông tự giác nằm đổ trên giường, nói: "Tôi gọi cô là chủ nhân được không, cô gọi tôi cục cưng."
Phốc. Haha. Xem ra nên gọi là đồ đê tiện.
"Cục cưng à, người này là ai, làm sao lại ở chỗ này của cưng vậy?"
"Tự mình đưa tới cửa, đến đây rồi cũng không chịu phối hợp, cô nói tôi nghẹn khuất hay không nghẹn khuất a."
Tôn An Na gật gật đầu, chuyện này nàng cảm thấy vẫn là Hà Hi không đúng, cô nói coi cô không muốn thì lúc trước cũng đừng đáp ứng người ta, kết quả còn khiến người ta mất khẩu vị đây.
Thấy Na Na cũng đồng ý lời hắn nói, gã đàn ông cao hứng đứng lên, nói: "Tôi còn là thích cô như vậy, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô bấy nhiêu, cô chỉ cần làm tôi cao hứng là được."
"Câm miệng, tiện nô tài, ta có cho mi mở miệng nói chuyện sao?!" Tôn An Na giơ lên dây lưng quất vào mặt tên đàn ông, gã bụm mặt, mới đầu là không thể tin được nhìn nàng, một lát sau bỗng ánh mắt hắn chuyển qua hưởng thụ, ngoan ngoãn nằm yên.
"Đây mới là cục cưng ngoan của ta, chủ nhân không cho mi mở miệng mi không được nói chuyện biết không, bằng không ta sẽ dùng roi quất mi......" Tôn An Na nâng lên chân, dẫm nát thứ ở giữa hai chân của hắn, tên đàn ông dùng sức gật đầu.
"Ngoan, để chủ nhân cho cưng đường ăn." Hướng chung quanh nhìn một vòng, Tôn An Na tìm được bức màn, dùng kéo cắt xuống mấy sợi dây thừng, nàng cầm đến cột tay gã đàn ông vào cây cột ở đầu giường.
Cứ như vậy gã đàn ông ngược lại càng thêm hưng phấn, kích động như mấy trăm năm rồi chưa được ăn thịt.
Tôn An Na còn sợ chính mình buộc không đủ chắc, thử kéo vài lần, so với nàng nghĩ còn tốt, quả nhiên nàng là có thiên phú ở phương diện này, loại chuyện như này mà vẫn có thể 'vô sự tự thông' được.
Hà Hi giống con ốc sên lui ở trong góc làm cho Tôn An Na không khỏi sinh ra tâm đồng tình.
"Chủ nhân, hiện tại có thể quất em chưa? Hung hăng đánh em đi."
Tôn An Na không kiên nhẫn xé đến một tấm vải trắng trói chặt ánh mắt của hắn, nói: "Lập tức a, chờ một chút, chị còn cần đạo cụ."
Tốt nhất lấy con dao đâm chết hắn luôn.
Tôn An Na lấy ra di động, trong nháy mắt gõ vào một hàng chữ dài, tin nhắn phát đi không đến một phút đồng hồ liền lập tức có tin tức trở lại, Tôn An Na nhìn đến phía trên tin nhắn mới nở nụ cười.
Nàng đi vào bên người Hà Hi, ngồi xổm xuống, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa tôi mở cửa ra cô liền hướng bên phải đi, phòng 4215 ở cuối hành lang, cửa đến lúc đó sẽ mở ra."
"Cô muốn làm cái gì?" Hà Hi bị dọa đến thất hồn lạc phách, ánh mắt chân thành, trên mặt là dấu bàn tay đỏ tươi phá lệ bắt mắt.
Tôn An Na nhảy đến trên giường, giày cao gót dẫm nát trên người gã sản xuất: "Cục cưng, vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy."
"Cái gì cũng đều nghĩ."
Dây lưng quật xuống ở trên bụng lộ dấu vết đỏ tươi, "Nói dối! Không được lừa chủ nhân, nói mau."
"Em nghĩ muốn chủ nhân dùng giày cao gót đạp em, đánh em."
Hà Hi trợn mắt há mồm mà nhìn Tôn An Na chà đạp gã đàn ông trên giường, hình ảnh mạnh mẽ như thế trực quan đánh sâu vào linh hồn của nàng, thật sâu mà chấn động tâm của nàng.
Đồng thời, Tôn An Na cũng lấy ra di động đối với gã trái chụp phải chụp, đem hình ảnh nàng lăng nhục hắn đều thu vào trong di động.
Ngay sau đó, chuông cửa liền vang lên, Tôn An Na đi ra mở cửa, người ngoài cửa lớn tiếng nói: "Na Na, đi mau, nếu không đi sẽ không kịp nữa."
"Chuyện gì nha?"
"Bắt mại dâm chứ gì. Làm sao bây giờ, mấy tỷ muội của tôi ở dưới lầu đều bị bắt hết rồi, cô đi mau đi, mà thôi mặc kệ cô, tôi chính mình chạy trước đây."
Tôn An Na chạy về phía gã sản xuất nói: "Vương tiên sinh, thật xin lỗi nha, cảnh sát đến bắt mại dâm, sinh ý này tôi cũng vô pháp làm tiếp, nếu không như vầy đi, tôi không thu tiền của ngài. Ngài xem tốt là được, tôi đây đi nha, tôi thật sự đi đó nha."
Nàng hướng Hà Hi nháy mắt, muốn Hà Hi đi mau lên, Hà Hi hiểu ý nhẹ thủ nhẹ cước chạy ra khỏi phòng.
____________________________
Editor muốn nói là: Mỹ nhân cứu mỹ nhân, hồi hộp đến nghẹt thở~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.