Vô Danh Vật Ngữ

Chương 22



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

À … Còn phải gửi cho hắn ngàn con hạc giấy.

Sáng thứ bảy vừa rời giường, bỏ qua tâm tình buồn khổ đêm hôm qua, tôi quyết định kéo thằng em ra ngoài dạo phố, mua quà sinh nhật cho Thẩm Thiệp Vũ.

Chỉnh trang xong, một chút lâu, chỉ thấy thằng em đang vùi đầu trong sofa chơi game trên điện thoại di động.

“Đi thôi!” Tôi đưa tay đẩy vai nó thúc giục.

“Đi?” Nó chẳng thèm ngẩng đầu lên mà hàm hồ đáp lời, “Đi đâu? Hôm qua không phải anh đang cân nhắc ra ngoài cùng Vương Trình Hiên hay sao?”

“Tao nói sẽ ra ngoài cùng anh ta hồi nào?”

“Hả?” Thằng em không tin được mà ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm. “Anh.. Trời ban cho anh cơ hội tốt vậy mà anh lại lãng phí! Anh sẽ bị trời phạt!”

“Tùy mày muốn nói sao thì nói! Đi thôi!” Tôi giựt lấy điện thoại di động trên tay nó, vừa đi ra ngoài vừa thảnh thơi nói. “Cho nên chính là, hôm nay tao rất rãnh rỗi, mày phải cùng tao đi mua quà sinh nhật cho Thẩm Thiệp Vũ!”

“Không đi! Tại sao em phải đi!”

“Bởi vì tao là anh mày! Đi!”

Không chịu nhìn thằng em đang giãy dụa, khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười rồi kéo nó ra cửa, dự định cho bản thân một ngày vui vẻ.

XXXXXXXX

“Đây là cái gì?” Ánh mắt tôi lòe lòe chiếu sáng nhìn vào cái tủ kính lớn. “Cực kỳ — dễ thương! Tao chưa thấy cái nào lớn như thế!”

Thằng em còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã nhịn không nổi mà chạy nhanh vào cửa tiệm, sau khi tìm được nó tại chỗ mà hưng phấn ôm lấy cái con gấu bắc cực bông to tổ chảng.

“Cực kỳ — dễ thương! Thật là dễ thương! Tao phải mua!”

“Không phải anh tính mua quà sinh nhật cho Thẩm Thiệp Vũ hay sao?” Thằng em chảy mồ hôi ròng ròng. “Làm chuyện cần làm trước đi!”

Cũng trách không được thằng em cằn nhằn tôi, suốt 1 tiếng nãy giờ tôi đã mua không ít thứ cho mình, nhưng vẫn chưa có cái nào là quà tặng sinh nhật Thẩm Thiệp Vũ.

“À …” Tôi chột dạ cười. “Tao nghĩ, không chừng Thẩm Thiệp Vũ thích con gấu bông này chăng …”

“Anh điên à?” Thằng em không chịu nổi lắc lắc đầu, dùng sức xoa bóp huyệt Thái Dương. “Tặng gấu bông, hắn đâu phải con gái!”

“…” Tôi vô tội bỉu môi, lã chã chực khóc mà nhìn nó. “Thế nhưng tao cũng không phải con gái …”

“Mặc kệ anh! Anh muốn mua gì thì mua, nhưng đừng mong em sẽ mang nó về nhà giúp anh!”

Tôi ngẹo đầu bắt đầu huyễn tưởng thằng em trai tôi ôm con gấu bông lớn đi trên đường …

“Hình như hơi bị mất mặt?” Tôi cười hehe đưa ra một câu.

“Giờ anh mới biết hả? Rốt cục có muốn mua hay không? Bao nhiêu tiền?” Nó đoạt lấy con gấu trong lòng tôi, coi bảng giá. “860.”

Mua!

Tôi hưng phấn mà ngồi chồm hổm dưới đất lục cái túi tiền, điện thoại trong tay vừa lúc reo, tôi ngẩn ngơ, nhấn nút nghe.

“Alo, tôi là Khang Mộc Nghi!” Tâm tình tốt, cho nên âm điệu tôi hơi cao.

“Tớ là Thẩm Thiệp Vũ!”

Thằng em phát hiện mặt tôi hơi biến sắc, liền nhìn tôi đưa ra câu hỏi: Ai?

“A … Có chuyện gì vậy?” Tôi ngẩng đầu cho một nụ cười khổ với thằng em, lấy tay viết trên mặt đất 1 chữ “Thẩm”.

“Giờ cậu có rảnh không? Muốn tìm cậu cùng đi dạo phố.” Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, khiến cho tôi do dự.

“Hiện tại muốn đi dạo phố à?” Ánh mắt của tôi không tự chủ quét về phía thằng em, cảm thấy do dự trước việc có nên đi hay không.

Tôi muốn gặp hắn, nói thật đó.

Nhưng hôm nay tôi đã kéo thằng em ra ngoài đi dạo rồi, hiện tại chợt bỏ nó lại thấy không thể chấp nhận được.

Với lại, giờ mà đi gặp Thẩm Thiệp Vũ … Chỉ có đi riêng hai người thôi, có phải sẽ hơi là lạ hay không? Nếu như tôi không cẩn thận làm ra hành động gì đó thất lễ thì sao đây? Tôi không biết phải làm thế nào để có thể nặn ra được một hình tượng “bạn tốt”.

Ô … Rốt cục tôi có nên đi hay không đây …

“Đừng có nhìn em.” Thằng em lạnh lùng nhíu mắt. “Tự anh ra quyết định đi!”

Thấy chết mà không cứu … Đáng ghét!

Kết quả là tôi đồng ý rồi.

Thằng em lại dám đưa ra nụ cười “đã được giải thoát”, sờ sờ đầu tôi, trước khi đi còn thêm một câu. “Nhớ ngoan nha!”

Thấp thỏm bất an đứng ở chân tường TV, nhìn người đến người đi, tôi nỗ lực tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc giữa biển người.

“Hey!” Kèm theo thanh âm là một bàn tay nhẹ nhàng đẩy tôi từ phía sau.

“…!” Xoay người nhìn miệng cười của hắn, ba giây sau tôi mới phản ứng. “Cậu tới rồi!”

“Xin lỗi! Chờ lâu lắm không?”

“Không có, tớ cũng mới tới.” Tôi gượng ép khẽ động khóe môi, nặn ra nụ cười.

Đúng vậy! Tôi vừa mới tới, vừa đúng 30 phút mà thôi.

“Đi thôi! Tớ muốn mua sách …” Hắn cau mày suy nghĩ một hồi. “Con đường sách rất nhiều tiệm, mình tà tà đi tới Tây Đinh là được.”

“Ừ.” Tôi không có ý kiến.

Dọc theo đường đi chúng ta không nói nhiều, hắn không mở miệng tôi không dám chủ động nói, mà bản thân hắn cũng chả phải người nói nhiều.

Con đường Khánh Nam nổi tiếng là con đường sách, chúng ta đi từng tiệm từng tiệm, lại không thấy quyển sách mà hắn muốn mua, nhưng bản thân tôi lại mua được 2 cuốn tạp chí âm nhạc.

“Cậu muốn mua sách gì vậy? Khó tìm đến vậy sao?” Tôi đi tới mỏi chân, ngồi chồm hổm dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn.

“Lần trước tớ có mua quyển sách kia,” Đầu ngón tay của hắn lướt dần trên từng hàng của giá sách, ánh mắt chuyên chú di chuyển dọc theo đầu ngón tay. “Đã ra tập tiếp theo rồi, tớ muốn mua đọc.”

“Lần trước … À!” Tôi nhớ ra rồi. “Quyển đó là 『Tiệm trà lam sắc』 —“

“Là 『Tiệm trà thủy sắc』 —“

“Là …” Tôi đỏ mặt. “Vậy cuốn tiếp theo tên gì, tớ tìm giúp cậu!”

“Tựa là 『 Bỏ qua 』. … A, có rồi!” Hắn nhíu mày, cẩn thận lấy quyển sách từ trên tủ sách ra. “Ở đây chờ tớ đi, tớ đi tính tiền.”

Thần bí hề hề, rốt cuộc là quyển sách gì vậy?

Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn bước tới quầy tính tiền, nhún nhún vai.

XXXXXXXXX

“Rốt cục là sách gì thế?” Tôi cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi hắn. “Lần trước cậu cũng y như thế, không nói cho tớ biết nội dung quyển sách kia.”

Người thanh niên đang ngồi đối mặt tôi nghe vậy chỉ cười nhạt, cầm tách cà phê lên tinh tế nhấp một cái, không trả lời.

“Thẩm Thiệp Vũ!” Tôi nguy hiểm híp mắt uy hiếp nói. “Cậu không nói tớ sẽ đi đó!”

“Hả?” Hắn ngoài ý muốn nháy mắt mấy cái, cười. “Lâu rồi không thấy cậu đùa giỡn nha, thật nhớ mà!”

“…” Mặt của tôi lần thứ hai thiêu cháy. “Rốt cục cậu có nói không?”

“Được rồi, cậu đã …” Hắn dừng một chút. “Cho cậu biết cũng không sao, là chuyện BL (boy love).”

“Hả?” Tôi ngây ngô, ngây ngốc uống một ngụm trà, còn không cẩn thận làm đổ.

“Coi chừng kìa, vụng về quá!” Thẩm Thiệp Vũ thở dài, dùng khăn giấy lau khô cổ áo áo sơmi bị dính nước trà trên người tôi.

Tôi không nhúc nhích để yên cho hắn lau sạch, toàn bộ tâm tư tập trung hết ở quyển sách kia.

Hắn cư nhiên lại đi xem BL! Thật là đáng sợ mà … Thảo nào lần trước hắn lại lén lút giấu quyển sách kia, lúc đó hắn không biết tôi là Gay, nên sợ tôi dùng ánh mắt dị dạng nhìn hắn sao?

“Này! Này!” Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi cười mà vỗ lưng hắn. “Sao cậu lại xem loại sách này?”

“Hửm?” Hắn lúng túng cười hai tiếng. “Chị dâu tôi giới thiệu, ảnh khá có hứng thú với loại văn học này.” (Sao chị dâu mà lại là ảnh? Đừng hỏi Mai, Mai dịch theo truyện của tác giả viết vậy thôi)

À! Quả nhiên là do tôi suy nghĩ quá nhiều, cho rằng hắn hiếu kỳ với người trong giới này … Mà, cũng đúng! Đa số con trai dị tính (Straight) đều hiếm khi nào mà xem loại sách này lắm!

Ở tiệm cà phê ngồi một giờ, chúng tôi cũng chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng bao hàm truyện BL, sau đó rời đi, tiếp tục tới chỗ khác.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tụ tập máy Purikura, tôi không tự chủ mà chậm bước chân lại.

Nhìn bên trong thấy có một cặp tình nhân đang hạnh phúc mà nhìn vào màn hình chụp cười khúc khích, không khỏi cảm thấy vạn phần ước ao.

Dùng lập trường bạn bè mà nói, thì cùng con gái mới có thể chụp mấy cái này đi? Con trai hình như ít hơn … Tôi có thể cùng Thẩm Thiệp Vũ chụp hình không?

“Sao thế?”

“Hả? Không có gì, chúng ta đi thôi!” Tôi cười cười, dẫn đầu đi trước.

“Này!” Hắn từ phía sau đuổi theo, che ở phía trước tôi. “Có muốn vào chụp không?”

“…” Tôi không thể tin được, khiếp khiếp nhìn hắn. “Có thể à ~~?”

“Sao lại không được?” Hắn đưa ra bộ dạng như không giải thích được. “Đi thôi!”

Tùy ý để hắn đẩy vai tôi từ phía sau, đưa tôi đang ngu ngốc đứng trước cái máy, nhấn nút chụp 1 hơi 3 tấm.

Cứ mỗi một tấm, mặt của tôi đều là cái dạng trí chướng.

Thật sự là không thể tin được! Cực kỳ may mắn! Trời ạ!Nếu như có thể, xin hãy để vận may của tôi cứ một đường mà tiếp tục đi!

“Cậu sao thế?” Thẩm Thiệp Vũ lấy hình, cười nhéo nhéo gò má tôi. “Chúng ta chụp kiểu khác đi!”

“Còn chụp?” Linh hồn của tôi cuối cùng cũng trở về cơ thể. “Cậu muốn chụp mấy kiểu vậy?”

“Đổi sang máy này đi!” Hắn nhìn chung quanh 1 lần, sau khi chọn được một cái máy thì kéo tôi tới đó.

Chưa có thấy qua một nam sinh nào điên cuồng thích chụp hình như thế! Thẩm Thiệp Vũ quả thực đã khiến tôi mở rộng tầm mắt.

“Mộc Nghi, bày tỏ của cậu giờ có còn tính không?” Ánh mắt hắn đang nhìn thẳng màn hình, chợt đột nhiên hỏi tôi vấn đề kỳ quái này.

“Hả?” Tôi không hiểu, ánh mắt từ màn ảnh chuyển sang mặt hắn.

Hắn thoạt nhìn vẻ mặt thảnh thơi, nhưng khẩu khí dị thường đứng đắn.

“Ý gì?” Tôi lần thứ hai chuyển ánh mắt sang màn ảnh chụp.

“Chúng ta quen nhau đi!”

“HẢ?” Tôi hét lớn.

Ngay khi tôi ngoài ý muốn kêu to một tiếng kia, thì màn ảnh chụp, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn màn ảnh bắt đầu đếm ngược mà in hình ra, dở khóc dở cười.

Trời ơi … Quả nhiên vận khí hôm nay của tôi đỏ tới mức này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.