Vô Danh Vật Ngữ

Chương 28



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Chuyện cuối cùng ở năm cấp 3 mà tôi chờ mong cuối cùng cũng tới rồi, chính là du lịch tốt nghiệp vào tháng 11 này đó!

Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều quá chăng? Thế nhưng “du lịch tốt nghiệp” nghe qua cứ như “du lịch trăng mật” vậy đó … Haha … chính là du lịch trăng mật của tôi và Thẩm Thiệp Vũ nha … Thật khiến người ta đỏ mặt mà … Khoan đã! Hoàn hồn hoàn hồn! Mày đang nghĩ gì vậy?

Khang Mộc Nghi, mày thật đúng là không phải mê trai dạng thường nữa rồi.

Trường sẽ tổ chức đi đâu đến giờ vẫn chưa biết, thế nhưng trường chúng tôi có khả năng vì là trường của toàn con em nhà giàu quý tộc, thông thường đều sẽ cho du lịch nước ngoài, hoa lệ và xa xỉ. Nhớ hồi năm trước là cho đi Úc 5 ngày 5 đêm, lần này là đi Nhật 5 ngày 4 đêm, ở giữa tháng 11 sẽ tham quan Osaka và Kyoto, nói gì chứ? Đương nhiên đi lúc đó để có thể ngắm lá phong đỏ Nhật Bản rồi! Lá đỏ là nhất!

Thêm vào đó, mấy đứa em đang học lớp 11 hình như đang đòi phải được đi Okinawa.

Thi xong cùng Thẩm Thiệp Vũ sóng vai ngồi ở trên sân cỏ ở trường học phơi nắng, gió nhẹ nhẹ phẩy, thoải mái khiến tôi muốn ngủ một giấc. Thế nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn, tôi nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ hành lý nên mang theo gì.

“Thi thế nào?” Thẩm Thiệp Vũ cầm rễ cỏ chơi trong tay, thuận miệng hỏi.

“Cũng tạm!” Tôi không để tâm mà nhún nhún vai, sau đó cười meo meo với Thẩm Thiệp Vũ, “Haha … Sáng mốt sẽ xuất phát rồi! Thật mong chờ!”

“Cậu đó …” Thẩm Thiệp Vũ cho tôi lại một nụ cười, yêu thương nhéo gò mà tôi. “Chờ mong thành dạng này luôn rồi!”

“Đương nhiên chờ mong chứ! Vũ, cậu từng đi Nhật chưa?”

“Hokkaido.” Hắn đơn giản cho tôi 3 chữ.

“Hửm?” Tôi hưng phấn nói. “Kyoto thì sao? Osaka thì sao? Đều là lần đầu tiên?”

Hắn gật đầu.

“Tớ là lần thứ 2 đi đấy, lúc đó hai chúng ta tách đoàn đi chơi riêng được không?” Tôi nói đùa.

“Vậy ư?” Đầu gỗ Ngây ngô tưởng thật, mắt trợn trừng. “Vậy hình như không được đâu? Tớ không biết nói tiếng Nhật. Lạc đường thì tính làm sao giờ?”

“Đùa thôi mà!” Tôi nhịn không được cười khẽ, tựa như đối đãi với chó con mà vuốt ve đầu hắn, biến tóc hắn thành cái ổ chim. “Hôm nay chúng ta không cần đi dạo nữa, về nhà sớm đi! Tớ muốn thu xếp quần áo sớm!”

Tôi cần phải xem thử coi có đủ áo gió giữ ấm hoặc áo khoác không thấm nước có hay không, có cần mai đi mua thêm hay không, với lại còn cần nạp điện cho camera nữa.

“Ừ? Vậy tới nhà tớ đi được không? Cậu giúp tớ sắp hành lý được không?” Thẩm Thiệp Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói ra 1 câu.

Gì? Đây là gì chứ? Đây là gì chứ? Nghe như đang làm nũng vậy? Loại giọng nói này phía sau tuyệt đối có yêu cầu khác, hơn nữa chính là cái yêu cầu có thể khiến mông tôi đau nhức.

“Tại sao tớ phải giúp tớ sắp xếp hành lý chứ?” Tôi cười đến mập mờ.

“Bởi vì tớ là partner của cậu!” Thẩm Thiệp Vũ làm mặt xấu. “Thụ giúp công sắp xếp hành lý không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”

Tôi không nghe lầm chứ? “Partner”? Còn “thụ” và “công” nữa, xem ra hắn thực sự vì tôi mà tốn khá nhiều công sức nha, lên mấy trang web Gay học tập không ít đi, rất dụng công.

“Thật chỉ là như vậy …?” Trong lòng tôi âm thầm buồn cười, nheo cặp mắt lại cảnh cáo, cho thấy tôi không dễ bị dụ dỗ. “Họ Thẩm kia, cậu nói rõ cho tớ!”

“Haha … Cậu biết mà!” Hắn giả bộ vô tội hướng tôi nháy mắt mấy cái. “Nhất định phải bắt tớ nói rõ ra cậu mới chịu sao? Tớ sẽ xấu hổ đó ~~~”

Xấu hổ cái rắm! Thật quá đáng!

Kết quả tôi vẫn rất không cốt khí mà theo hắn về nhà, đồng thời vừa vào cửa đã đụng ngay mẹ chồng tôi … Ý tôi là, mẹ của Thẩm Thiệp Vũ.

“Con chào bác gái!” Tôi có chút ngoài ý muốn, thế nhưng y theo quy củ tận lực biểu hiện không chút hoang mang, không bỏ mất lễ nghĩa.

“Xin chào! Con là bạn học của tiểu Vũ à? Hình như bác từng gặp con ở đâu rồi thì phải?” Bác Thẩm cũng theo cấp bậc lễ nghĩa chu toàn mà đứng dậy từ trên ghế salon nghênh tiếp tôi, vẻ mặt tươi cười.

“Hồi trước từng gặp ở thọ yến của bác Giang đó mẹ, con lớn nhất của bác Khang, Mộc Nghi!” Thẩm Thiệp Vũ giải thích giúp tôi. “Cậu ấy tới đây chơi!”

“À! Mẹ nhớ rồi!” Bác Thẩm vui vẻ gật đầu. “Mộc Nghi lớn lên giống mẹ nhiều hơn nhỉ? Mấy hôm trước hai bác có cùng cha mẹ của con ở nhà bác Ngô uống trà, ba người họ hồi nhỏ là bạn học hết đấy!”

“Vậy à?” Tôi khách khí cười cười, đang không biết phải nói tiếp thế nào thì tốt.

“Mẹ, mẹ định cùng Mộc Nghi nói đến khi nào chứ? Tụi con lên phòng đây!” Thẩm Thiệp Vũ giúp tôi giải vây, đưa tay chỉ đưa tay chỉ. “Phòng tớ bên đó.”

“Nếu vậy, bác Thẩm con vào trước, xin thất lễ.”

Tôi còn đang duy trì lễ nghi, sau khi được bác Thẩm cười gật đầu cho phép mới dám cùng Thẩm Thiệp Vũ vào trong phòng.

“Đồ tinh ranh! Háo sắc!” Sau khi vào phòng tôi lập tức thè lưỡi nhíu mắt, cho Thẩm Thiệp Vũ cái mặt quỷ, “Đồ lanh chanh!”

“Cậu muốn nói sao thì nói đi!” Hắn thong thả cởi bỏ cà- vạt, dựa lưng vào giường ngồi xuống ở trên sàn nhà hướng tôi giang hai tay. “Ôm một cái nào!”

Tôi đỏ mặt, theo ý hắn mà quay người lại đưa lưng về phía hắn ngồi giữa hai chân của hắn. Hai bàn tay to lớn của hắn bao quanh lấy cơ thể tôi, đầu cũng rất thân mật gác lên vai tôi, tôi hơi quay đầu dựa vào hắn, lưng da thịt xuyên thấu qua lớp quần áo, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới từ phần ngực của hắn.

Hai người đều không nói gì, an tĩnh tựa sát, như cảm thụ, chạm tới vĩnh hằng.

Thẩm Thiệp Vũ, lúc này chúng ta rất hạnh phúc nha … Chuyện gì cũng không cần phải suy nghĩ, cứ như vậy được cậu ôm, thẳng cho đến khi thời gian dừng lại, chỉ còn lại hạnh phúc …

Cậu.. có phải cũng nghĩ như thế hay không?

Qua một lúc lâu, tôi chuẩn bị đứng dậy giúp hắn sắp xếp hành lý, vừa đứng lên phân nửa thì đã bị hắn một tay kéo ngược xuống, Thẩm Thiệp Vũ thuận tế đẩy ngã tôi nằm ngã trên sàn nhà gỗ, ánh mắt sáng quắc, nhìn tôi tới mức tôi phải mặt đỏ tới mang tai.

“Thẩm Thiệp Vũ — Đứng lên, cậu nặng!” Tôi nhỏ giọng kháng nghị.

Tuy rằng hắn đã dùng hai tay để chống đất giảm đi trọng lượng nửa người trên, thế nhưng nửa người dưới còn rất nặng … Đồng thời tôi còn cảm nhận được phía dưới bụng mình bị cái gì đó cực nóng đang đè lên, khiến người khác phải thẹn thùng.

“Không thể!” Môi hắn khẽ nhếch lên, còn tôi thì càng hiểu nụ cười đó của hắn nghĩa là gì.

“Cậu thật là …” Tôi quay đầu sang chỗ khác. “Tớ còn phải giúp cậu sắp xếp hành lý đó, còn phải về nhà sớm nữa!”

“Không cho cậu về nhà!”

“Làm gì thế? Mẹ cậu đang ở nhà đó! Cậu còn dám lớn mật như thế?” Tôi cái khó ló cái khôn, vội vã lấy vương bài bác Thẩm ra.

“Yên tâm, tớ khóa cửa rồi, hơn nữa phòng này hiệu quả cách âm rất tốt.” Hắn ở trên người tôi bắt đầu hôn.

“Dù là vậy thì —“

Tôi còn chưa kịp nói thêm gì thì môi đã bị hắn dùng môi che lại.

Thực sự là thua hắn rồi, lý trí quả nhiên đánh không lại thú tính mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.