Võ Đạo Bá Chủ

Chương 29: Thắng thì tùy ngươi



“Gì chứ! Mấy tên ban Kim Dương này, thật ức hiếp người quá đáng!”

“Nhưng bọn họ nói không sai, thực lực chúng ta căn bản không vào được hạng mười.”

“Hồ Nam, sao ngươi lại nâng ý chí kẻ khác mà diệt uy phong mình chứ!” 

“Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, ngoại trừ ban trưởng, ban chúng ta còn ai đủ tư cách tranh đua vào hạng mười?”

“Việc này… Không có tư cách cũng phải tranh! Cũng đâu thể thừa nhận mình là phế vật chứ! Ta không cam lòng!”

“Đúng! Ta cũng không cam lòng…” 

Lý Nguyên Hào dẫn các học viên ban Kim Dương rời đi, không ít tên học viên ban Kim Dương lúc đi còn châm chọc khiêu khích, xung quanh lập tức nổi bão.

Sự miệt thị công khai không chút lưu tình này, khiến các học viên ban Ngân Nguyệt tức giận không thôi.

“Răng rắc” 

Cơ Vô Nguyệt nhìn bóng lưng đi xa của Lý Nguyên Hào, vẻ mặt lạnh lùng, đất dưới chân nứt ra!

Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cơ Vô Nguyệt, thổn thức không ngừng, âm thanh huyên náo dần yên ắng lại.

“La Phong, Băng Nhược Lam, hai trò qua đây.” 

Cơ Vô Nguyệt gọi La Phong và Băng Nhược Lam tới trước mặt, trầm giọng nói:

“Nếu người khác đã đánh vào mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể nhượng bộ để bị coi thường! Nhược Lam, ngươi đã đột phá ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh rồi, lần này có hi vọng vào hạng mười Sấm Vương tranh đấu. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể vào được hạng sáu! Chặn miệng thúi của tên Lý Nguyên Hào kia!”

Trong mắt Băng Nhược Lam có phần tức giận, gật đầu: “Giáo tập, Nhược Lam nhất định sẽ dốc hết sức!” 

“Tốt.” Cơ Vô Nguyệt nhìn về phía La Phong, ánh mắt nhu hòa, vỗ vai La Phong: “La Phong, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, ngay cả tên già Lý Nguyên Hào kia mà cũng dám chống đối! Vừa rồi ta nghe được tin mà hết hồn.”

“Việc đó…”

La Phong định giải thích một chút, Cơ Vô Nguyệt lại nở nụ cười: 

“Ngươi không sai, cho nên không cần giải thích làm gì, có thể chọc cho tên già Lý Nguyên Hào kia tức giận ra dạng như vậy, ngươi chính là người đầu tiên trong học viện này.”

Vậy mà không trách ta sao…

La Phong gãi đầu. 

Chuyển mắt một vòng, trên gương mặt lạnh lùng của Cơ Vô Nguyệt có vài tia lo lắng, tiếp tục nói:

“Nhưng mà, thế giới này là dùng thực lực để nói chuyện, thực lực ngươi bây giờ vẫn chưa đủ để đối đầu với Lý Nguyên Hào, cho nên tốt nhất đừng có đụng tới hắn nữa.”

“Đa tạ giáo tập.” - La Phong cảm nhận được sự quan tâm trong lời của Cơ Vô Nguyệt, trong lòng ấm áp. 

Cơ Vô Nguyệt chỉ là giáo tập đại diện cho ban Ngân Nguyệt, dù là quyền thế hay thực lực cũng thấp hơn Lý Nguyên Hào. Đối phương không sợ đắc tội với Lý Nguyên Hào mà đứng ra vì hắn, La phong cũng có chút bất ngờ và cảm động.

“Các trò cũng vậy!” - Cơ Vô Nguyệt nhìn về phía các học viên ban Ngân Nguyệt bên cạnh.

“Muốn được người khác tôn trọng, nhất định phải có thực lực cường đại! Nếu không… Sự việc hôm nay chính là bài học! Người yếu chỉ có thể bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân, nghiền nát thành bụi, hài cốt không còn! Các trò phải nhớ kĩ, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể bị người ta làm thịt.” - Giọng Cơ Vô Nguyệt tựa như sấm sét, ong ong vang vào tai mọi người, các học viên ban Ngân Nguyệt xung quanh đều lộ ra vẻ trầm tư. 

Cơ Vô Nguyệt thu ánh mắt lại, nhìn La Phong bên cạnh nói: “La Phong, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”

“Có chuyện gì ạ?”

“Trong khoảng thời gian này tu vi của ngươi tăng lên rất nhanh, nhưng lấy thực lực Cương Nhu Cảnh hậu kỳ để vào hạng mười Sấm Vương thì không dễ dàng gì. Ta hi vọng trong cuộc thi ngày mai ngươi có thể hỗ trợ Băng Nhược Lam giành giật vào hạng sáu!” 

“Giáo tập, ta không cần…” - Băng Nhược Lam bên cạnh ngây người, vừa muốn mở miệng từ chối lại bị ánh mắt Cơ Vô Nguyệt làm ngừng lại.

“Phần thưởng cho người trong hạng mười của Sấm Vương tranh đấu là võ học hoàng cấp trung phẩm, có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng hạng sáu sẽ được Ngọc Cốt Đan. Ngọc Cốt Đan rất có ích với việc tu luyện của võ giả Thiết Cốt Cảnh. Nhược Lam, ngươi phải vào được hạng sáu, như vậy mới có cơ hội thi vào Kim Điện!”

“Nhưng…” - Đôi mắt xinh đẹp của Băng Nhược Lam nhìn thoáng qua La Phong. Ánh mắt có chút do dự, làm vậy thì không công bằng với La Phong. 

“Không sao, ta đối với với hạng mười cũng không hứng thú gì lắm.” - La Phong phất tay cười nói.

Mục tiêu của hắn là trước hạng ba, tiện tay giúp Băng Nhược Lam vào hạng sáu chẳng qua chỉ là cái nhấc tay.

Huống hồ, Lý Nguyên Hào nói trước hạng mười Sấm Vương sẽ không có học viên ban Ngân Nguyệt, giúp Băng Nhược Lam vào hạng sáu, đến lúc đó trước hạng sáu Sấm Vương sẽ có hai học viên của ban Ngân Nguyệt! 

Hắn muốn xem thử tới lúc đó Lý Nguyên Hào xuống đài thế nào!

“Được! Ta trông chờ vào trận so tài ngày mai. La Phong nếu ngươi thật sự giúp Băng Nhược Lam vào được hạng sáu, ta sẽ đích thân thưởng cho ngươi một phần thưởng không thua gì võ học hoàng cấp trung phẩm!” - La Phong không chút do dự đồng ý khiến Cơ Vô Nguyệt có chút bất ngờ, cười nói.

“Nếu ta vào được hạng ba thì sao?” - La Phong hứng thú nhìn Cơ Vô Nguyệt. 

“Hạng ba?” - Cơ Vô Nguyệt nhướn mày, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười vừa khiêu khích vừa quyến rũ, hút hồn người khác: “ Nếu ngươi có thể vào được hạng ba, ta bằng lòng đáp ứng tất cả các yêu cầu của ngươi! Thế nào?”

Thực lực ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh của ban Kim Dương có gần mười tên, trong đó có Lý Hạ Sơn, Lý Thiên Dương và Tần Lạc Tuyết thực lực đều ở trên Thiết Cốt Cảnh trung kỳ, đều là thiên tài.

Cơ Vô Nguyệt cảm thấy Băng Nhược Lam vào được hạng sáu là cực hạn rồi, còn hạng ba thì hoàn toàn không có khả năng. 

“Một lời đã định!” - La Phong cười nhạt, dưới ánh mắt nghi hoặc của Băng Nhược Lam và Cơ Vô Nguyệt nhanh chóng rời khỏi sân.

Một ngày mau chóng trôi qua, tia sáng mặt trời đầu tiên từ hướng đông hiện ra.

Trong viện, La Phong cả đêm tu luyện cũng ngừng lại, nhìn mặt trời, mắt hiện vẻ trầm tư: 

“Cha con Lý Nguyên Hào bây giờ coi ta là gai trong mắt, là cái đinh trong thịt, ta phải mau chóng đi vào nội viện, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn. Chỉ cần đạt được võ học hoàng cấp thượng phẩm, rất nhanh sẽ vào được nội viện thôi!”

Tâm tư Lý Nguyên Hào hẹp hòi, La Phong hiểu rõ, hôm nay hắn khiến đối phương mất mặt, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Học viên ngoại viện cũng không được học viện coi trọng, huống chi là học viên của ban Ngân Nguyệt, đối phương sẽ có nhiều cách để đối phó hắn. 

Chỉ có trở thành học viên nội viện, được sự coi trọng của tầng cao trong học viện thì mới khiến Lý Nguyên Hào kiêng nể.

Ra khỏi tiểu viện, toàn bộ học viện Tử Dương náo nhiệt ồn ào cả lên, lập tức bao phủ cả La Phong.

Sấm Vương tranh đấu đối với đa số học viên trong học viện mà nói là thời gian quan trọng, đến lúc đó mới có được một vài học viên giỏi trong nội viện đến đây xem, không ít người ở tầng cao xuất hiện. 

“La Phong.” - Giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh vang lên bên cạnh, la Phong nhìn lại, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Băng Nhược Lam tay cầm trường kiếm, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, đôi mắt màu lam toát ra ý cười, khiến cảnh đẹp ý vui, nhất là cặp chân thon dài tròn trịa được đồng phục học viện tôn lên kia đủ để ngạo mạn với các thiếu nữ cùng tuổi, duyên dáng yêu kiều, khí chất động lòng người không thể tả được.

“Trả cái này lại cho ngươi, ta đã nhớ kĩ nội dung rồi. Đa tạ.” - Băng Nhược Lam thấy La Phong nhìn nàng chằm chằm, gương mặt có chút khô nóng, ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn lấy một cuốn bí tịch ra, đưa cho La Phong. 

La Phong nhận cuốn bí tịch.

Đây là Hành Vân kiếm pháp hắn lấy được từ chỗ Trần Tân, hắn không tu luyện kiếm pháp nên đưa cho Băng Nhược Lam nghiên cứu luyện tập một đêm.

Hai người cùng nhau đi đến sân học viện. 

Lúc đến sân, nơi đây đã tấp nập người, trên sân rộng lớn có mấy trăm tên học viên, đều là học viên ngoại viện đủ tư cách tham gia Sấm Vương tranh đấu. Trong đó hơn phân nửa là học viên ban Kim Dương, học viên ban Ngân Nguyệt chưa tới một trăm người, hai bên đứng trên sân, phân chia rõ ràng.

Những người khác thì ngồi trên khán đài quanh sân học viện, trong đó có không ít học viên nội viện từ trên cao nhìn xuống.

Ngồi cao nhất trên khán đài là vài nguyên lão của học viện, ngồi ở giữa là người trung niên mặt chứ điền mặc áo bào Tử Dương, chính là viện trưởng của học viện Tử Dương - Tử Hoành Viễn! 

“Tốt lắm, ngoại viện học viện năm nay thực lực tăng lên không ít, Lý Hạ Sơn đã là cảnh giới ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh hậu kỳ, quả nhiên là anh tài ngút trời! Năm ngoái bị Đoan Mộc Ngọc chặn chân, chỉ đạt được vị trí Sấm Vương thứ hai, xem ra đệ nhất Sấm Vương lần này không ai khác ngoài hắn!” - Ánh mắt viện trưởng Tử Hoành Viễn quét khắp sân, dừng trên người một thiếu niên mày rậm, mỉm cười nói.

“Thực lực Lý Hạ Sơn không có gì nghi ngờ, nhưng mà vị trí đệ nhất Sấm Vương có thuộc về hắn không còn khó nói.” - Lý Nguyên Hào ngồi phía dưới vẻ mặt ung dung cười nhạt.

“Sao?” Mắt Tử Hoành Viễn lộ ra tia hứng thú nhìn Lý Nguyên Hào: “Ai có thể uy hiếp được Lý Hạ Sơn?” 

“Chính là khuyển tử Lý Thiên Dương.”

Ánh mắt Lý Nguyên Hào nhìn Lý Thiên Dương trên sân tràn đầy tự tin: “Thiên Dương bây giờ đã luyện Thiết Sơn Bích tới cảnh giới đại thành rồi, võ học khinh thân Thiên Lam Vân Trung bộ cũng tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, dựa vào hai bộ võ học này, hắn có thực lực để tranh đệ nhất Sấm Vương!”

“Thiết Sơn Bích, Thiên Lam Vân Trung Bộ… Hai võ học này đều là võ học hoàng cấp trung phẩm, thế mà đã tu luyện trên tiểu thành, thật là hiếm có, Lý Nguyên Hào, ngươi có một đứa con trai tài đấy.” - Tử Hoành Viễn cười nói. 

Lý Nguyên Hào miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt vô cùng đắc ý.

“Ồ…”

Hai mắt Tử Hoành Viễn nheo lại, nhìn về phía thân ảnh màu xanh xinh đẹp trên sân, cười nói với người bên cạnh: “Cơ Vô Nguyệt, Băng Nhược Lam ban ngươi thế mà đã đột phá ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh. Tốt lắm, tốt lắm, xem ra Sấm Vương tranh đấu năm nay nàng có thể vào trong hạng mười rồi!” 

Cơ Vô Nguyệt đứng lên, liếc nhìn Lý Nguyên Hào bên cạnh, cười nhẹ nói: “Mục tiêu của Băng Nhược Lam là Ngọc Cốt Đan của hạng sáu.”

“Hạng sáu? Ha ha, có quyết đoán! Xem ra Sấm Vương tranh đấu năm nay vô cùng đặc sắc!” - Tử Hoành Viễn lộ vẻ mặt chờ mong.

Hạng sáu… Ngươi nằm mơ đi! Lần này nàng ta cũng sẽ giống như năm ngoái thôi, ngay cả vào hạng mười cũng không vào được! 

Lý Nguyên Hào nheo mắt, khinh thường nhìn Cơ Vô Nguyệt, cho rằng cơ vô nguyệt nói phét.

Cơ Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Nguyên Hào, trực tiếp ngồi xuống.

Hừ, cứ giả vờ đi, đợi khi trận đấu kết thúc, ta xem ngươi xuống đài thế nào! 

Lý Nguyên Hào đáy lòng hừ lạnh, ánh mắt xem thường.

Tử Hoành Viễn thu hết thần sắc hai người vào mắt, khuôn mặt cười nhàn nhạt.

Ban Kim Dương và ban Ngân Nguyệt cạnh tranh với nhau chính là kết quả hắn muốn. Như vậy mới có thể làm cho nhiều học viên tiềm năng nâng cao thực lực. 

“Viện trưởng, đã tới giờ.” - Một nguyên lão tóc bạc trắng quay đầu nhìn Tử Hoành Viễn nói.

Tử Hoành Viễn gật đầu, đứng lên, ánh mắt tùy ý lướt qua, một áp lực vô hình bao phủ khắp sân học viện rộng lớn.

Tất cả âm thanh công kích đều lập tức ngừng lại. 

“Mang ngai vàng Sấm Vương lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.