Võ Đạo Chi Lộ

Quyển 2 - Chương 67: Một cái giá lớn phải trả!



Dương Tử cùng bốn cái phân thân vẫn liên tục tấn công về phía con hư không thú. Hai phân thân cầm giáo và kiếm đã dùng ảnh bộ tiến ra đằng sau hư không thú mà tấn công vào hai chân của nó. Khiến nó đau đớn gào lên, nó lập tức phản đòn khiến hai phân thân bị bắn bật đi đập mạnh vào tường. Phân thân cầm xích lao lên trước rồi nói:

- Bản thể đần ta sẽ cố trói nó lại, lúc đấy khiến sợi xích này biến thành thủy hệ đi nó sẽ bị trói lâu hơn!

Chí Dũng đang đứng dưới cũng há mồm ngạc nhiên mà hỏi Dương Tử:

- Cái gì cơ chứ! Chúng có suy nghĩ riêng à?

Dương Tử cầm Tru Đế Kiếm chạy lên cùng với phân thân xong đao để tấn công hư không thú. Lúc nghe Chí Dũng hỏi vậy hai người liền quay lại mà đồng thanh gào lên:

- Tiền bối người còn có thời gian hỏi chuyện này à!

Rồi hai người cùng tấn công về phía con hư không thú, nó đã bị trói lại nên phải hứng chịu toàn bộ những công kích ấy. Khiến nó cũng bị chặt một tay và máu nó chảy ra không ngừng, Tiểu Nhu cũng từ trên trần nhà lao xuống cô bé phun lửa ra mà nói:

- Con thằn lắn kia nhận đòn của lão nương!

Bị hoả diễm đốt nên vết cắt kia đã bị bịt kín lại, con hư không thú kia vẫn cố để mọc lại cánh tay. Nhưng lúc này Chí Dũng cũng đã ổn định lại thần hồn, hắn đứng lên tay cầm khẩu súng mà nói:

- Mày dám làm con gái yêu quý của ta bị thương? Nếm thử đạn của ta đây.

Nói xong hắn cũng bắn liên tục vào mắt của nó, khiến khả năng hồi phục của nó bị giảm đi rất nhiều. Lúc này hắn tiếp tục lấy khẩu Bazooka ra mà gào lên:

- Mấy nhóc mau né ra!

Năm thằng thấy ông bố vợ mình chơi hàng mà không báo trước liền không cần nhắc mà cả năm cùng đều dùng Ảnh Bộ lao ra chỗ khác. Dương Tử cũng kịp bế theo Tiểu Nhu, vừa lúc chạy ra thì một vụ nổ lớn đã sảy ra. Tiểu Nhu bị đen mặt thì gào lên quát:

- Ông muốn đánh cháu đấy à!

Phân thân cầm kiếm thản nhiên nói:

- Tướng gì còn yếu hơn cả Quang Ma Thần!

Tên cầm giáo liền quay lại đấm vào đầu tên cầm kiếm mà quát:

- Ném cho cái mồm súi quẩy của người chết đi. Lần nào cũng là mấy câu đấy rồi lần nào cũng có thêm chuyện.

Tên cầm song đao cũng quay ra nói thêm:

- Đúng đấy ngươi cũng nói ít chút đi!

Một chấn động lớn lại xảy ra, tên cầm giáo và song đao đồng thanh nói:

- Quả nhiên linh hơn cả tế thần!

Con hư không thú kia vẫn chưa chết nó gào lên, đống khói bay hết đi. Lộ ra mộ thân hình nhỏ con như con người, nó cố gắng nói từng chữ:

- Con...con...ng..người...giết!

Dứt câu hắn cũng đột nhiên biết mất, mấy người cũng chỉ nghe thấy một tiếng động lớn phía sau. Họ quay lại nhìn thì lại nhìn ra là Dương Tử, chỉ vài giây trước con hư không thú kia đột nhiên bứt tốc lao đến đá Dương Tử một phát. Khiến hắn đập thẳng vào tường, nhưng lại nhanh đến mức họ không thấy được một tý gì. Họ lập tức vào tư thế phản công, sáu người lập tức tung đòn đáp trả còn hư không thú kia. Nhưng chỉ có thể tạo nên được tình thế kìm cặp không hoàn toàn gây được chút thương tích nào cho nó. Dương Tử bấy giờ cũng ra khỏi đống đá, hắn cố gượng dậy trong lòng hắn đang rất hỗn loạn và tự trách mình:

- Nếu mạnh hơn, nếu mạnh hơn thì mọi người sẽ không gặp nguy hiểm, nếu ta mạnh hơn...

Chưa để hắn nói hết câu một giọng nói từ đâu phát ra mà hỏi hắn:

- Nếu có sức mạnh thì ngươi sẽ làm gì? Bản thân của ta!

Dương Tử không do dự đáp ngay với vẻ mặt tỉnh bơ:

- Ta có hơi ngáo chút nhưng mà ma đạo không lôi kéo được ta đâu.

Giọng nói lại gào lên:

- Cái gì mà ma đạo chứ. Ta là cánh tay phải của ngươi đây tên đần kia!

Dương Tử lại hỏi tiếp:

- Nhưng sao ngươi nói chuyện được vậy?

Hai thằng cãi nhau mất một hồi Dương Tử mới hỏi lại:

- Thế ngươi cho ta sức mạnh được đúng không?

Cánh tay cũng đáp lời hắn:

- Phải! Nhưng nó rất khó kiểm soát đấy, mà thôi ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Giờ chút thần niệm này cũng lên tan biến rồi! Chúc ngươi may mắn!

Trở lại với thực tại Dương Tử đi ra khỏi đống đổ nát hắn gào lên. Một luồng sức mạnh khủng khiếp toả ra từ cánh tay phải của hắn. Từ một dấu ấn thì bây giờ nó đã bao phủ cả cánh tay của hắn lại. Cứ thế các cổ tự lan ra khắp cánh tay nó dần dần bọc cánh tay lại. Khiến nó trở thành một cánh tay màu đen, nhưng lại có hoa văn trắng sáng xen lẫn màu đỏ. Khi nó đã hoàn tất việc biến đổi cánh tay của hắn, lập tức hắn lao lên mà nói:

- Con súc sinh hôm nay mày phải chết ở đây!

Với luồng sức mạnh khủng khiếp như vậy, Dương Tử đã thật sự khiến con hư không thú sợ hãi. Nhưng vị đang ở tình thế bị kìm hãm với mấy người kia nên nó không thể đi đâu được. Dương Tử gần lao đến mọi người cũng liền tránh xa ra, Chí Dũng cũng vác khẩu súng tỉa ra mà bắn thêm vài cú vào người nó, giờ hắn mới nói với giọng điệu yên tâm mà ngất đi:

- Giao cho ngươi đấy tiểu tử, thần hồn ta hết sức rồi!

Với sức mạnh vẫn còn của Sát Phạt Chi Thân mà Dương Tử còn được thêm cả cánh tay bổ trợ. Khiến bốn cái phân thân và Tiểu Nhu nhìn vào trận đấu không biết ai mới là quái vật. Thật sự là như vậy, trong nội tâm của Dương Tử bây giờ đang cố kiềm chế cánh tay lại. Không để nó nhắm vào mọi người, bấy giờ con hư không thú đã rơi vào thế hạ phong. Nó liên tục phải chịu những đòn đấm của cánh tay phải của Dương Tử vào cơ thể. Khiến nó đau đớn gào lên:

- C..o....con..ng...người...đáng...sợ!

Dương Tử đã mất đi lý trí, hắn gồng sức đầm xuống đất. Vậy mà lại khiến cả toà lâu đài rung lắc liên hồi, còn con hư không thú kia thì người đã nát bấy. Bốn phân thân nhìn chủ thể với ánh mắt như đang nhìn quái vật mà đồng thanh nói nhưng tay vẫn không quên che mắt Tiểu Nhu:

- Này Bản thể ngươi có bị sao không đấy? Tiểu Nhu vẫn còn nhỏ lắm đấy!

Dương Tử giờ đã mất không chế cơ thể nên hắn liền lao tới chỗ họ. Nhưng thật may khi cơ thể hắn đã không chịu nổi sức mạnh từ cánh tay ấy. Con hư không thú kia vẫn gắng gượng tung một đòn tấn công cuối về phía Dương Tử. Nhưng khi phân thân đang định đứng ra chắn cho hắn thì cũng dần tan biến vì thời gian đã quá lâu để họ có thể tiếp tục đứng ở đây. Tiểu Nhu thì bị uy áp của đón tấn công ấy giữ chân mà không thể phá hủy nó. Dương Tử cũng đã chấp nhận mà đón lấy đòn tấn công của nó. Nhưng bất ngờ một chiếc vòng cổ đã bay đến chặn đòn tấn công ấy cho hắn. Hắn đau đớn gào lên trong nước mắt:

- S..ư p..phụ người...đâu thể..đỡ được nó!

Chiếc vòng cổ cũng dần xuất hiện vết nứt, Nhẫn Dạ cũng hiện ra nói nhưng lời cuối:

- Không sao đâu nhóc thối! Dù gì đây vẫn là thần hồn chưa hoàn chỉnh, nên là không sao đâu.

Lời nói đã hết cùng lúc đòn tấn công bị triệt tiêu, cũng là lúc chiếc vòng cổ đã vỡ hẳn. Dương Tử đau đớn gào lên:

- Sao lại như vậy cơ chứ!

Hắn cố bò tới chiếc vòng cổ mà bất khóc lên như một đứa trẻ, hắn đã mất đi ngươi sư phụ hắn yêu quý. Bây giờ trong mắt Dương Tử chỉ còn lại thù hận, hắn đã nhỏ từng giọt huyết lệ xuống đất. Hắn lết cái thân xác của mình đến chỗ con hư không thú kia. Hắn vẫn cố tấn công lên xác của nó, hắn vẫn tấn công không ngừng dù đã là nát bấy. Mọi người đều đã tỉnh dậy nhưng ai nấy cũng đều chẳng muốn nói câu nào. Cũng chỉ có thể đứng nhìn chờ hắn bình tĩnh lại, lúc này bốn cô vợ của hắn cũng đã chạy tới mà ôm lấy hắn. Họ biết hắn đã rất đau khổ, nên cũng chỉ muốn ôm hắn để có thể phần nào giúp hắn bình tĩnh lại. Đến Chí Dũng mặc dù có tính cách điềm tĩnh nhưng cũng phá tường mà đi ra ngoài. Chỉ còn nghe thấy những tiếng nổ không ngừng ở bên ngoài chuyền vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.