Võ Đạo Chi Lộ

Quyển 4 - Chương 156: Tiến Hành Nhận Chuyển Thừa



Hỗn Loạn Đạo Đài chính thức bắt đầu, cả nhóm được dịch chuyển đến tiểu thế giới kia. Mở ra trước mắt họ không phải là một cái tiểu thế giới thông thường. Nó rộng lớn đến gần như là vô tận, khiến mọi người cũng cảm thán không ít về nó. Đột nhiên Cơ Minh đến gần Dương Tử nói gì đó sau đó rời đi một mình. Tần Lãnh liền đến hỏi Dương Tử:

- Đệ ấy có chuyện gì vậy?

Dương Tử lắc đầu nói:

- Chút việc riêng mà thôi, huynh cũng không cần lo lắng cho đệ ấy như vậy đâu.

Sau đó Dương Tử vỗ tay hai cái tập hợp mọi người lại rồi nói:

- Tiếp theo thì chúng ta sẽ đi tìm chuyển thừa dần rồi là vừa, nhưng chia ra làm hai đội để có hiệu quả cao hơn. Chúng ta sẽ tìm chuyển thừa cho Lôi Tuyết, Thông Tuệ, Dạ Hy và Sư tổ.

Nhẫn Dạ liền nói:

- Tiểu tử nhà con chuyển thừa là của ai vậy?

Dương Tử lắc đầu nói:

- Con cũng chưa biết nữa.

Thở dài một tiếng rồi Dương Tử lại tiếp tục nói:

- Ta sẽ đi cùng Bắc Phi, Yên Nhi, Lôi Tuyết và hai người Thiên Hà, Thiên Tôn. Nhóm còn lại sẽ gồm Tần huynh, Thông Tuệ, Hoàng Tuyền, Sư phụ, sư tổ cùng với Dạ Hy. Mọi người còn ý kiến gì không?

Tần Lãnh liền hỏi Dương Tử:

- Bên huynh có ít người như vậy liệu có an toàn không thế?

Mọi người im lặng nhìn về hướng Tần Lãnh, hắn mới phẩy tay nói:

- Được rồi,được rồi ta hỏi thừa. Mọi người xuất phát được rồi đấy.

Cơ Minh đã rời đi trước đó, hắn đang ở trong một trận pháp không lồ. Trước đó khi chuẩn bị được dịch chuyển xuống tiểu thế giới này, Đạo Cổ có truyền âm cho hắn rằng:

- Ta biết ngươi đang thắc mắc tại sao mình không được ta nhắc tên. Nhưng ngươi có một thứ người khác không có, ta cảm nhận thấy trên người ngươi có một khí tức rất kì lạ. Nên cái chuyển thừa kia cũng không hợp với ngươi, ta biết ngươi rất tự trách vì lúc Ma Thần kia đến ngươi đã không giúp gì được cho Dương Vô Cực. Ngươi luôn muốn mạnh lên nhưng ngươi cố gắng cũng chỉ có như vậy. Nên là nếu ngươi muốn trở lên mạnh mẽ hơn có ích hơn khi bên cạnh hắn thì chỉ có thể tự mình ngươi vượt qua một mình để nhận được thứ đó.

Một cái cố gắng ấy hắn đã thấy và đã làm từ rất lâu, chỉ vì tiềm lực có hạn nên cái cố gắng ấy của hắn vẫn chỉ như là lời nói. Nhưng giờ quyết tâm của hắn lúc này đang lớn hơn bao giờ hết. Dưới uy lực khủng khiếp của đại trận hắn vẫn đứng vững, hắn gào lên:

- Một cái cố gắng! Trăm cái cố gắng của ta không phải là vô dụng!

Rồi kết ấn sau đó hắn cũng phá giải được trận pháp, rồi tiếp trục chạy sâu vào trong khu rừng kí ức kia. Phía Tần Lãnh thì họ cũng đã an toàn đến được nơi nhận chuyển thừa của Hằng Thiên, Dạ Hy và Thông Tuệ. Mấy người còn lại cũng ở ngoài toạ trấn cho họ yên tâm tiếp nhận chuyển thừa. Nhưng phía Dương Tử có vẻ như không ổn, một cái chuyển thừa này lại hình như không có thích hắn. Sét thì liên tục đánh xuống chỗ hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng. Dương Tử liền gào lên:

- Con mẹ nó cẩu Lôi Đế! Yên lặng mà để con ta tiếp nhận chuyển thừa nếu không ta sẽ loại bỏ ngươi ra khỏi Thời Gian Chi Hà!

Sét cũng thưa dần, Long Tổ trong thức giới của Dương Tử cũng đã tỉnh giấc. Đây là lần lột hồn cuối cùng để Long Tổ luyện lại long thân. Long Tổ liền gào lên:

- Mẹ nó Vô Cực! Ngươi đang ở Thánh địa nào vậy?

Dương Tử liền đáp:

- Hỗn Loạn Đạo Đài. Ngươi có biết về nó không?

Long Tổ vui mừng đáp:

- Nhờ nó mà ta mới có tu vi như sưa đấy, ta cũng chuyên chỉ tu lôi pháp. Nên ngươi chịu khó bị xét đánh nhiều vào một chút, để ta sớm ngày phục sinh.

Dương Tử cũng chỉ thở dài rồi đồng ý, như nhớ ra một điều gì đo hắn hỏi Long Tổ:

- Này giun đất! Tiểu Nhu, Long Ngạo với Hải Lam trong thức giới của ta tiến triển ra sao rồi vậy?

Long Tổ đáp:

- Con bé Tiểu Nhu đó cơ vậy mà lại là một cái tuyệt thế yêu nghiệt đấy. Nó đã trải quay long kiếp hai lần và bốn lần luần hồi chỉ trong chưa đầy 10 năm đấy.

Dương Tử liền khoe:

- Con gái của ta đấy!

Long Tổ liền đen mặt đáp:

- Biết con gái yêu quý của nhà ngươi rồi được chưa. Cơ mà cái tên Long Ngạo kia cũng ngạo thật đấy.

Dương Tử liền hỏi:

- Hắn lại làm sao à?

Long Tổ đáp:

- Hắn thức tỉnh được một cái hoàng kim huyết mạch, trước đó hình như hắn là giao long hoá thành. Ngươi đưa hắn cho ta chữa trị thì long gân bị đứt xương thì gãy hơn phân nửa, long huyết cũng chẳng còn nhiêu. Vậy mà nhanh thế đã thức tỉnh huyết mạch rồi, còn cô gái Hải Lam kia đang thức tỉnh huyết mạch của chu tước. Nhưng ta lại không thấy giống lắm nên chưa biết chắc là loại nào.

Dương Tử cũng khá ngạc nhiên đáp:

- Lúc đó ta cũng không nghĩ quá nhiều, vì ta thấy họ bị tên Âm Tà đuổi theo nên mới ngỏ lời đưa họ về. Xem ra cũng là một trợ lực của ta đấy nhỉ.

Dị tượng bỗng xuất hiện, chuyển thừa Lôi Đế đã bị cô nhóc Lôi Tuyết tiếp nhận hoàn tất. Giờ chỉ còn việc đợi cô bé đột phá cảnh giới cũng như ổn định cảnh giới là được. Nhưng mọi chuyện hình như không xuông xẻ lắm, Dương Tử đứng dậy quát lớn:

- Lộ mặt hết đi! Cũng là cường giải mà lại định đánh lén một cô nhóc mới lớn à?

Sau đó chỉ thấy một luồng ba động toả ra hất tung đám người đang ẩn thân kia, khiến chúng hiện ra chân thân. Dương Tử lại quát tiếp:

- Hôm nay kẻ nào có ý với chuyển thừa của con gái ta thì đừng trách tại sao máu lại chảy ra mà không dõ lý do đấy!

Nói xong hắn cũng toả ra khí tức khiến nhiều tên cũng phải xanh mặt mà sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.