Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 70: 70: Hồi Ức Tận Thế




Lâm Huyền đang quan sát Cầm Cơ, Cầm Cơ cũng đang quan sát Lâm Huyền.

Trước khi Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố bắt đầu tỷ thí, nàng đã mở miệng trước.

“Ngươi rất mạnh.

”Cầm Cơ vô cùng bình tĩnh nói, lại có thể nhìn ra sự kính trọng và khâm phục.

“Cảm ơn, ngươi cũng rất mạnh.

”Cầm Cơ nhẹ nhàng chọc vào mấy cái dây đài, tiếng đàn không hề có bất cứ sức mạnh mê hoặc nào, thế nhưng ở trên võ đài xuất hiện bảy sợi dây tuyến.

Lâm Huyền nhìn về phía trước, theo thứ tự là ba sợi ngân tuyến, ba sợi kim tuyến cùng với một sợi tơ màu đỏ.

Bảy sợi dây tuyến này tương ứng với bảy cái dây đàn của cây đàn gỗ ở trong tay Cầm Cơ.

Khoảng cách giữa các sợi dây tuyến cũng không có đồng đều, càng đến gần Cầm Cơ thì khoảng cách của các sợi dây tuyến lại càng ngắn.

Nhất là sợi dây tuyến màu đỏ cuối cùng, khoảng cách với sợi kim tuyến ở đầu thứ hai đếm ngược lên trên chỉ khoảng một ngón tay.

Lâm Huyền đánh giá những sợi dây tuyến này, vô cùng khó hiểu.

“Đây là cái gì?”Cầm Cơ cũng không hề giấu diếm chút nào nói: “Khoảng cách ở giữa ngươi và ta.

”“Hôm qua ta nhìn thấy một quyền của ngươi đối với Lăng Vân, ta tự nhận nếu như ta liều mạng với ngươi thì cũng không có một chút khả năng chiến thắng nào.

”“Thế nhưng chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách với ngươi, ta vẫn còn một tia cơ hội.

”“Cho nên, ngay từ đầu ta không thể để cho ngươi có cơ hội đến gần ta được.

”Lâm Huyền đã hiểu ra, cho nên bảy sợi dây tuyến này chính là bảy cửa ải mà Cầm Cơ đã chuẩn bị, mỗi lần hắn xông qua một cửa ải thì khoản cách với Cầm Cơ càng ngày càng gần lại.

Nếu như hắn có thể đột phá được sợi dây tuyến màu đỏ thì chắc chắn Cầm Cơ sẽ thua.


“Thú vị.

”Cầm Cơ lại nhấc một chân lên, sử dụng tư thế Kim Kê Độc Lập, nàng đặt cây đàn gỗ ở ngang trên đùi, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt trên dây đàn.

Tài Quyết Trưởng Lão đã mở miệng.

“Bắt đầu tỷ thí.

”Giọng nói của Tài Quyết Trưởng Lão vừa mới phát ra, thậm chí còn chưa hề có một dấu hiệu rơi xuống thì tiếng đàn đã vang lên rồi.

Cầm Cơ đã nói từ trước rồi, nàng chắc chắn sẽ không để cho Lâm Huyền có bất cứ một cơ hội đến gần.

Tiếng đàn giống như một làn sóng âm đánh trực tiếp về phía Lâm Huyền.

Lâm Huyền cũng không né tránh, sóng âm truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không có chỗ để trốn.

Lựa chọn của hắn cũng vô cùng đơn giản, điều động nguyên khí ở bên trong cơ thể, ngăn chặn hai lỗ tai của mình.

Nếu như hắn không thể nghe thấy được âm thanh thì làm sao tiếng đàn lại có thể mê hoặc hắn được?Đây chính là một chiến lược đối phó đơn giản nhất mà Lâm Huyền có thể nghĩ ra được.

Nhưng mà, không hề có một chút tác dụng nào cả.

Quả thực nguyên khí của hắn có thể ngăn chặn lỗ tai của mình, thế nhưng âm thanh kia vẫn vang lên như cũ.

Sóng âm đánh vào bên trên cơ thể của hắn, xuyên thấu qua xương cốt của hắn, nhanh chóng đi vào trong não.

Tránh cũng không thể tránh được.

Tinh thần của Lâm Huyền chấn động, cảnh tượng ở trước mặt của hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ.

“Đây chính là thủ đoạn của m Nhạc Sư hay sao?”Lâm Huyền cố gắng chống lại, thế nhưng hắn đã vận chuyển nguyên khí được một vòng cũng không thể phát hiện ra đồ vật có thể chống cự lại được.

Sóng âm đánh thẳng vào thế giới tinh thần của hắn, mặc dù nguyên khí có mạnh mẽ đi chăng nữa thì cũng vô dụng mà thôi.


Cảnh tượng ở trước mắt của Lâm Huyền càng ngày càng trở nên mơ hồ hơn, chỉ trong một chốc lát, trước mặt của hắn đã biến thành một màu đen nhánh.

Dường như Lâm Huyền đã rơi vào bên trong bóng tối vô tận, giơ tay không thể thấy được năm ngón, cũng đã hoàn toàn đánh mất cảm giác về phương hướng rồi.

Hắn vểnh lỗ tai lên nghe ngóng, cũng phát hiện ra tiếng đàn đã biến mất.

“Hoàn toàn kéo ta vào bên trong ảo cảnh hay sao?”Lâm Huyền hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bản thân mình lúc này, chắc chắn cũng giống với Hạ Tiêu khi đối đầu với Cầm Cơ, ở trong hiện thực đang sững sờ đứng bên trên võ đài, không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng.

“Một chút hành hạ này làm sao có thể khiến cho tinh thần của ta trở nên tan vỡ được.

”Lâm Huyền vừa nghĩ đến đây, bóng tối trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Hắn có thể thấy được trời, dưới chân cũng đã dẫm vào mặt đất.

Nhưng điều khác biệt chính là, bầu trời cũng không phải là mây trắng trời xanh, mà ngược lại đỏ như máu.

Một làn gió thổi qua, vô cùng khô khan.

Lúc này Lâm Huyền mới phát hiện ra, xung quanh chính là một ngọn núi lớn.

Mà lúc này chính là mùa hè, lẽ ra cả ngọn núi phải xanh biếc, cây cối xanh tươi kéo dài, thế nhưng Lâm Huyền chỉ thấy một đống đổ nát mà thôi.

Tất cả cây cối đều khô héo, mà ngay cả mặt đất cũng mang một màu đen nhánh.

Toàn bộ trời đất đã không còn sức sống nữa.

“Đây là…”Con ngươi của Lâm Huyền co rút mạnh mẽ, rốt cuộc hắn cũng nhớ lại hắn chính là người của chỗ nào.

“Thời đại tận thế.

”Cảnh tượng trước mắt của hắn chính là thời đại tận thế ở trong kiếp trước.


Nguyên khí đất trời khô cạn, tất cả sự vật tàn lụi, gần như bị diệt sạch.

Hắn quay đầu nhìn lại, Thần Sơn bất ngờ xuất hiện ở phía sau của hắn, thế nhưng điểm khác biệt là Thần Sơn cũng mang dáng vẻ khô héo.

Đỉnh núi được vinh dự là hy vọng cuối cùng của loài người trong tận thế cuối cùng cũng ngã xuống.

Khí tức tan hoang bao phủ khắp đất trời.

Sự sợ hãi ẩn giấu ở bên trong của Lâm Huyền lại hiện ra một lần nữa.

Sự sợ hãi thời đại tận thế trong kiếp trước đã được khắc sâu ở bên trong linh hồn của hắn, cho dù có sống lại hay không sống lại, cho dù có trọng sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không thể quên được nỗi sợ hãi này.

Loại sợ hãi này chính là sự run rẩy phát ra từ tận linh hồn của Lâm Huyền.

Trên mặt của Lâm Huyền cũng hiện ra vẻ mặt kinh khủng.

Nhưng mà lúc này cũng chỉ là sự bắt đầu, tám tên đại đế bay từ trên Thần Sơn xuống, bọn họ chính là tám vị cường giả còn sống trong tận thế.

Chính tám vị đại đế này đã đem tất cả các loại bí kíp ở bên trong Thần Sơn này khắc vào trong não của Lâm Huyền.

Cũng ban tặng cả Thần Sơn này cho hắn.

Vậy mà trong lúc này, vẻ mặt của tám vị đại đế đều tuyệt vọng.

Bọn họ đau khổ nói với Lâm Huyền: “Ngày tận thế đã đến, mau chóng chạy đi thôi.

”Lời còn chưa dứt, tám vị đại đế đã bỏ chạy thục mạng, biến mất không thấy bóng dáng.

“Ầm!”Đột nhiên, một tiếng kêu long trời lở đất vang lên, Thần Sơn sập xuống.

Vô số đất đá lăn từ phía bên trên xuống, đập về hướng của Lâm Huyền, ngày tận thế đã tới.

Lâm Huyền nhắm mắt lại, dường như đã chấp nhận số phận.

Thế nhưng vẻ mặt của hắn cũng từ lo lắng, sợ hãi mà dần dần trở nên bình tĩnh lại, giống như một mặt hồ không hề có một tia gợn sóng.

“Hết sức chân thực.


”Lâm Huyền mở mắt một lần nữa, cảnh tượng ngày tận thế đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không dám tin của Cầm Cơ.

Cầm Cơ có chút không thể tin vào mắt của mình, tiếng đàn của nàng còn chưa dứt, không ngờ Lâm Huyền đã tỉnh lại rồi.

Tình huống này cũng chưa bao giờ từng xuất hiện qua.

nàng dừng lại, tiếng đàn của nàng đã không thể mê hoặc Lâm Huyền được nữa.

“Làm sao ngươi có thể tỉnh lại được?”Lâm Huyền bình tĩnh trả lời: “Sở dĩ tiếng đàn của ngươi có thể khiến cho tinh thần của người ta tan vỡ, bởi vì tiếng đàn của ngươi có thể tái hiện lại những cảnh tượng đáng sợ nhất được ẩn giấu ở bên trong nội tâm của mỗi người.

”“Khiến cho người ta rơi vào một trạng thái kỳ lạ.

”“Đáng tiếc là, ta đã từng trải qua nỗi sợ hãi này rồi.

”Ở kiếp trước, Lâm Huyền đã từng thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi của thời đại tận thế, khi đó hắn đã sớm từ bỏ, chỉ chờ thiên địa hủy diệt mà thôi.

Thế nhưng tám vị đại đế đã mang đến cho hắn một tia hy vọng mới.

Sống lại, trở lại thời đại võ đạo rực rỡ nhất.

Khát khao thay thế nỗi sợ hãi, cho nên Lâm Huyền không hề sợ hãi ngày tận thế bắt đầu một lần nữa.

Ngược lại, hắn phải thừa kế ý nguyện của tám vị đại đế, tìm được nguyên nhân thực sự của thời đại tận thế.

Cùng ngăn cản thời đại tận thế.

Lâm Huyền nhìn về phía Cầm Cơ: “Còn muốn tiếp tục hay không?”Đã không còn tiếng đàn, dường như Cầm Cơ đã chắc chắn phải nhận thua rồi.

Thế nhưng Lâm Huyền không thể ngờ được, Cầm Cơ lại lắc đầu.

“Ta còn có thể chiến đấu.

”Lâm Huyền không nói nhiều lớn, hắn nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Khi hắn bước qua sợi dân ngân tuyến thứ nhất thì dường như cây đàn gỗ cũng cảm ứng được, một cái dây màu bạc đàn lên, một tiếng trống vang lên khiến cho lòng người run rẩy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.