Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 78: 78: Luyện Thể Cảnh Tầng Chín




Tất nhiên, trưởng lão phán quyết đã thấy được động tác của Đỗ Mục trưởng lão.

Trong lòng lão khẽ trật một nhịp: “Sao Đỗ trưởng lão lại tới đây, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì rồi sao?”Lão định bụng sẽ vượt lên trước Đỗ Mục trưởng lão để xem xét tình huống của Lâm Huyền.

Đúng lúc này, trưởng lão phán quyết mới thấy một tên mập mạp đang ngăn cản bước tiến của Đỗ Mục.

Tên mập mạp kia tên là Hổ Mập.

Khuôn mặt của Đỗ Mục trưởng lão hiện rõ vẻ tức giận, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà cũng dám tiến lên ngăn cản người nằm trong số các nội môn trưởng lão là hắn sao?Hắn vừa định giơ tay đánh bay đối phương, nhưng chợt nhớ tới chuyện, hình như tên này là bằng hữu của Lâm Huyền.

Lăng Vân và Lâm Huyền đã lâm vào tình cảnh không chết không chịu dừng, mà nguyên nhân lớn nhất gây ra chuyện này, là bởi Lâm Huyền ra mặt thay cho tên mập mạp này.

Đỗ Mục trưởng lão kiềm chế cơn nóng giận, trầm giọng nói: “Bằng hữu của ngươi đang nằm trên lôi đài kia kìa, sống chết của hắn còn không rõ, mà ngươi còn có thời gian để ngăn cản ta sao, không đi xem tình hình hắn như thế nào sao?”Tuy Đỗ Mục trưởng lão tức giận, nhưng vẻ nghiêm khắc trên mặt hắn đã khiến cho tên Hổ Mập vội vàng, gấp gáp không thôi.

Đây chính là cường giả, chỉ cần một lời nói thôi, cũng có thể dọa cho người khác khiếp đảm.

Hổ Mập lấy hết dũng khí: “Bẩm trưởng lão, Lâm Huyền vẫn chưa chắc đã thua đâu.

Nhưng bây giờ ngươi đi lên trên lôi đài làm phiền trận tỉ thí của hắn, thì chắc chắn hắn sẽ thua thật!”Căn cứ vào quy định của tông môn, nếu như Đỗ Mục trưởng lão lên lôi dài, gián đoạn quá trình tỉ thí, trưởng lão phán quyết có thể căn cứ vào biểu hiện của hai bên mà tiến hành đưa ra quyết định.

Sau khi Lăng Vân đột phá, hắn vẫn luôn chiếm thế thượng phong trong cuộc tỉ thí này.


Nếu như trận tỉ thí bị gián đoạn, về tình về lý, trưởng lão phán quyết hoàn toàn có thể tuyên bố Lăng Vân là người thắng cuộc.

Trong mắt Hổ Mập, đây chính là bất công rất lớn đối với Lâm Huyền!Lông mày Đỗ Mục trưởng lão nhíu chặt lại.

“Lâm Huyền đã không còn động đậy nữa, nằm im lìm trên mặt đất kia kìa, ngươi vẫn cho rằng hắn có thể thắng sao?”Hổ Mập gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

“Đúng vậy, ta tin tưởng, nhất định Lâm Huyền sẽ chiến thắng thôi!”Hổ Mập luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với Lâm Huyền, một loại yêu thú kinh khủng như Lạc Tân Chu mà Lâm Huyền còn dám một mình đối mặt, thì chuyện Lăng Vân giết chết được Lâm Huyền đúng là nói năng hết sức bậy bạ!Nhìn vẻ mặt với đôi mắt tràn ngập ánh sáng kia của Hổ Mập, Đỗ Mục trưởng lão cũng có chút do dự, hắn định sẽ quan sát thêm một lúc nữa xem sao.

Nếu như Lâm Huyền đã chết thật, thì chuyện hắn có lên đài hay không, cũng không liên quan gì.

Trong lúc Hổ Mập ngăn cản bước tiến của Đỗ Mục trưởng lão , trưởng lão phán quyết đã đi tới trước mặt Lâm Huyền.

Lão cúi người xuống, đặt ngón tay lên ngực Lâm Huyền.

Trong nháy mắt, trên khuôn mặt già nua của lão tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Ngón tay của lão vẫn có thể cảm nhận được trái tim của Lâm Huyền vẫn đang đập.

“Vẫn còn sống sao?”Trong lòng trưởng lão phán quyết khẽ thót lên một cái, bây giờ, chỉ cần lão dẫn một đạo nguyên khí vào trái tim của Lâm Huyền, thì chắc chắn Lâm Huyền sẽ chết.

“Cứ làm như vậy đi!”Trong lúc lão định ra tay, bỗng nhiên một bàn tay túm chặt lấy ngón tay của lão.

Trưởng lão phán quyết kinh sợ, bấy giờ lão mới phát hiện, chẳng biết Lâm Huyền đã mở mắt ra từ lúc nào, nhìn chằm chằm vào lão.


Trong mắt Lâm Huyền tràn ngập sát ý!“Mau nhìn đi, Lâm Huyền đã tỉnh lại rồi kìa!”“Hắn vẫn còn sống sao!”Tiếng kinh hô vọng từ bên trên võ đài khiến cho trong lòng trưởng lão phán quyết càng nặng nề hơn, lão đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để động thủ rồi.

Thấy vậy, lão làm vẻ quan tâm hỏi han Lâm Huyền: “Ngươi có ổn không? Nếu như không thể tái chiến được nữa, thì cứ nhận thua nghỉ ngơi đi nhé!”Lâm Huyền buông tay ra, bò dậy từ dưới đất, hắn đứng song song với trưởng lão phán quyết.

Hắn dùng âm thanh mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được: “Tất cả những chuyện mà ngươi đã làm trong ngày hôm nay, ta đều ghi nhớ hết trong lòng rồi!”m thanh của Lâm Huyền rất bình tĩnh, không nghe ra chút tình cảm, cảm xúc gì trong đó.

Nhưng trưởng lão phán quyết nghe được, lời nào cũng trân quý như vàng.

Lâm Huyền như cái gai trong mắt lão, như chiếc búa sắt cứ không ngừng nện vào ngực lão.

Lão vừa định mở miệng, nhưng Lâm Huyền lại lần nữa cất lời.

“Lâm Huyền ta, có nợ tất báo!”Có nợ tất báo!Lâm Huyền không thèm để ý trưởng lão phán quyết nữa, nhanh chân đi về phía Lăng Vân.

Lăng Vân nhìn Lâm Huyền đang đi tới, mà trong lòng phát lạnh.

Sau đòn tấn công mà hắn đã dồn hết toàn bộ sức lực vào, mà Lâm Huyền vẫn còn sống sót được sao, thậm chí còn không có chút vết tích bị thương nào.

Nhưng hắn không biết, đúng thật là Lâm Huyền đã bị thương nặng, nhưng bây giờ đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Mà cũng mới đây, Lâm Huyền mới phát hiện, Vô Cấu Nguyên Khí trong cơ thể hắn có một sức mạnh đặc biệt!Một quyền của Lăng Vân đã khiến cho kinh mạch trong cơ thể hắn vỡ vụn ra gần hết, nếu như rơi vào những võ giả khác, chắc chắn không chết cũng thành một kẻ phế vật.


Nhưng Vô Cấu Nguyên Khí trong cơ thể hắn có thể chữa trị những kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể hắn trở về như lúc ban đầu trong khoảng thời gian rất ngắn.

Thần đạo công pháp, không chỉ mang đến sức mạnh siêu việt khác người, mà còn mang đến cho hắn khả năng khôi phục khác thường nữa.

Lăng Vân đối diện với Lâm Huyền, khẽ cắn chặt răng nói: “Ta không tin, ta không thể giết được ngươi!”Hắn lại động thủ thêm lần nữa, một đấm vung ra như lôi đình.

“Tam Giang Quyền!”Đôi mắt Lâm Huyền khẽ híp lại, bỗng nhiên trên người hắn tỏa ra nguồn khí thế đáng sợ vô cùng!Nguyên khí đất trời ngưng tụ trên lôi đài trống không, ập xuống dữ dội, bao phủ toàn thân Lâm Huyền.

Dường như nguyên khí đất trời đã hóa thành một đạo vách tường trong suốt, nắm đấm của Lăng Vân đánh vào trên nó, nhưng nó vẫn không mảy may di chuyển dù chỉ nửa phân!Dịch Thiên Vũ đang xem võ đài từ trên cao, bỗng nhiên đứng phắt dậy, loại cảm giác này, giống y như đúc cảm giác nàng đụng độ phải vòi rồng lúc ở Hồ Tâm Đảo!Nếu như lúc ấy nàng không thuần thục võ kỹ Thủy Long Kiếm Pháp, thì sẽ giống như Lăng Vân bây giờ, không thể phá vỡ nổi bức tường vô hình kia!Sau khi nguyên khí đất trời rơi xuống, khí thế của Lâm Huyền không ngừng tăng cao.

Trên người hắn cứ vang lên âm thanh lộp bộp, giống như có thứ gì đó bị phá hủy.

Mà thứ bị phá hủy ấy, chính là kết giới của Lâm Huyền.

Lỗ chân lông toàn thân của Lâm Huyền đều mở ra, tham lam hấp thu nguyên khí đất trời quanh mình.

Ngay bây giờ, một trận gió bão đang tự hình thành, mà Lâm Huyền đang đứng giữa trung tâm cơn bão ấy!Lăng Vân có ý định sẽ phá vỡ trận gió bão này, nhưng lại bị nó quật tơi tả, chật vật không thôi.

“Ầm ầm!”Sấm sét nổ đùng đùng trên bầu trời quang đãng, không hiểu do lực nào hấp dẫn mà đá vụn, bụi đất trên lôi đài đang trôi nổi trong không trung.

Trong lòng Lăng Vân đã bắt đầu nhen nhóm chút sợ hãi.

Hắn có một loại dự cảm… Chỉ sợ, hắn đã gây sự nhầm người rồi.

Nhưng mà, đạn đã lên nòng, không thể không bắn được.


Hôm nay, hắn và Lâm Huyền, chỉ có một người được bước xuống lôi đài mà thôi.

Lâm Huyền vốn không định đột phá cao như vậy, sau khi trận đấu võ kết thúc sẽ lôi kéo rất nhiều vị trưởng lão để mắt tới hắn.

Nhưng hành động của Lăng Vân và trưởng lão phán quyết đã chọc giận hắn rồi.

Muốn hắn chết sao, vậy thì hắn nhất định phải giết chết đối phương rồi!“Phá cho ta!”Khí thế của Lâm Huyền đột phá đến mức cực hạn, gió bão mãnh liệt, trực tiếp thổi Lăng Vân bay thẳng ra ngoài.

Luyện thể cảnh tầng chín!Lâm Huyền siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay vang lên răng rắc, tràn đầy sức mạnh.

Hắn nện một quyền xuống đất, tảng đá xanh vỡ vụn thành từng mảnh.

Sức mạnh hiện tại của Lâm Huyền đã kinh khủng tới mức đạt cả ngàn tám kí, có sự chênh lệch rất lớn so với tên Lăng Vân chỉ vỏn vẹn mười phần yếu nhách.

“Đến lượt ta ra tay rồi nhỉ.

”Lâm Huyền tức giận vô cùng, chủ động tấn công.

“Thần Đạo Quyền Pháp!”Quyền ảnh đầy trời, bao phủ lấy Lăng Vân, Lăng Vân vội vàng phản kích.

“Đùng!”“Đùng!”“Đùng!”“Đùng!”“Đùng!”Hai nắm đấm chạm vào nhau tạo ra âm thanh vang lên như tiếng trống chiến.

Lăng Vân sợ hãi nhận ra, sức mạnh của Lâm Huyền mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, nắm đấm của hắn đã dần cảm nhận được sự đau đớn.

“Hừ! Xét cho cùng, thì sức mạnh của Luyện Thể Cảnh vẫn nhỉnh hơn, khiến cho nguyên khí của ngươi không thể đi ra ngoài được nữa, để ta xem, ngươi thắng ta kiểu gì!”Lăng Vân lại ngưng tự sức mạnh thêm lần nữa, lần này, nhất định, hắn phải giết chết Lâm Huyền!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.