- Di, sát nhập một bộ phận ý cảnh độc đáo, trình độ côn pháp của đối phương đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao minh, đáng tiếc…
Kình phong mãnh liệt thổi tung tay áo Lâm Tiêu, thiên long hư ảnh khủng bố phủ xuống, sắc mặt Lâm Tiêu hờ hững, thiết quyền lướt qua đạo quang ảnh trong hư không.
- Phanh!
Thiết quyền đánh hư ảnh thiên long thành bốn năm mảnh, trong hư không tràn ngập chân nguyên hỗn loạn, lực lượng cường đại làm mọi người nhanh chóng thối lui, một ít võ giả đứng phía trước không thừa nhận được hộc máu bay ngược ra xa.
Đặng đặng đặng…
Chu Hồng lần thứ hai thối lui mấy bước, sắc mặt xanh mét.
- Vũ kỹ của Chu Hồng bị một quyền dập nát, thật quá dễ dàng!
Lý Thanh hít sâu một hơi, đều là vô địch Quy nguyên cảnh, Lý Thanh hiểu rõ một chiêu này của Chu Hồng đáng sợ, cho dù hắn ra tay cũng rất khó làm được nhẹ nhàng như vậy, nhưng Lâm Tiêu thì khác, gặp một kích này chỉ tung ra một quyền đơn giản, dưới một quyền tàn phá hết thảy.
- Lệ Thiên hội, không gì hơn cái này!
Lâm Tiêu thản nhiên mở miệng, đối phó với vô địch Quy nguyên cảnh, thậm chí hắn còn chưa lấy ra một thành sức chiến đấu, nói lời khó nghe, nếu hắn thật sự ra tay, chỉ dùng một ngón tay đã đủ giết chết đối phương, không có gì ngoài ý muốn.
- Quá mạnh mẽ, Chu Hồng bị một quyền đánh lui!
- Thanh niên kia chẳng lẽ là Nửa Bước Vương Giả hay sao?
- Nói đùa gì vậy, Nửa Bước Vương Giả đã lĩnh ngộ sinh tử áo nghĩa, chỉ cần gia nhập Đảo Mê Thất là trở thành trưởng lão, thanh niên kia nếu có thực lực đó còn cần ở chung với nhóm người Triệu Nguyệt Như?
- Có lẽ là người nổi bật trong vô địch Quy nguyên cảnh đi, tuổi trẻ thực lực đáng sợ như thế, nghĩ tới ở bên ngoài là thiên tài đứng đầu, thật đáng tiếc hắn quá lỗ mãng, nơi này là Đảo Mê Thất, cũng không phải Đại lục Thương Khung.
- Nói không sai, ở trong này hung hăng càn quấy sớm muộn gì bị chết cũng không biết tại sao, Lệ Vương cũng không phải kẻ hiền lành, người này còn chưa gia nhập chấp pháp điện, Lệ Thiên hội sẽ không có băn khoăn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Đáng tiếc!
Tiếng gầm rú kịch liệt đều kinh động cao thủ trong phạm vi mấy trăm dặm, không ít người bay tới nhìn thấy một màn này đều nghị luận sôi nổi.
- Mau nhìn xem, thật nhiều cao thủ Lệ Thiên hội!
Bá bá bá…
Hôm nay là ngày thu thuế, chung quanh có không ít thành viên Lệ Thiên hội đang chấp hành nhiệm vụ, nghe được động tĩnh liền lướt tới, chỉ một thoáng đã có hơn trăm võ giả lao tới, thực lực yếu nhất đã tới Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, một bộ phận là Quy nguyên cảnh hậu kỳ, còn có hậu kỳ đỉnh, nhân số không ít.
- Hai vị nguyên lão.
Thấy được Lý Thanh cùng Chu Hồng, hơn mười cao thủ đầu lĩnh cung kính hành lễ, ánh mắt sắc bén, trên người tản ra sát khí nồng đậm.
- Vây tiểu tử này lại cho ta!
Nhìn thấy người nhà, khóe môi Lý Thanh khẽ động, vẻ mặt lạnh lùng quát.
- Dạ!
Một đám người lập tức vây quanh Lâm Tiêu, chân nguyên khóa chặt đối phương.
Lý Thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại bó tay chịu trói còn kịp, nếu không ngoại trừ cái chết ngươi không còn con đường thứ hai!
Lâm Tiêu cười lạnh:
- Chỉ bằng đám người các ngươi?
- Xem ra ngươi không muốn sống!
Sắc mặt Lý Thanh xanh mét.
- Lý Thanh, nói lời vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, nếu như ngay cả hắn cũng không thể giải quyết, để hội trưởng biết được nhất định trách phạt chúng ta làm việc bất lực, động thủ cho ta, giết hắn!
Chu Hồng đã sớm nghẹn một bụng tức giận, vung mạnh tay quát to.
- Giết!
Đám người Lệ Thiên hội đồng thời phóng xuất ra công kích, thất thải lưu quang bao phủ đầy trời, hình thành chân nguyên nước lũ làm toàn bộ sắc mặt võ giả vây xem đều tái nhợt.
Cùng lúc đó Chu Hồng lẫn Lý Thanh đều động.
Một tiếng ầm vang, trường côn như giao long thổi quét hết thảy, đánh thẳng xuống đầu Lâm Tiêu.
Hắn thật sự nổi giận, liên tục bị Lâm Tiêu đánh bại khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ lẫn xấu hổ, nếu hôm nay hắn không đánh chết được Lâm Tiêu, hắn sẽ biến thành trò cười trong Đảo Mê Thất.
Thân hình Lý Thanh cũng đột nhiên tản ra, biến thành tám ảnh tử, nhìn qua vô cùng sinh động rõ ràng, từ bốn phương tám hướng vây tới Lâm Tiêu.
- Di, mang theo một chút ảnh áo nghĩa, đáng tiếc còn kém Ngu Viêm Địa Thử quá xa!
Lâm Tiêu có chút kinh ngạc, tu vi Lý Thanh mặc dù chỉ đạt tới vô địch Quy nguyên cảnh, nhưng đã lĩnh ngộ được một tia ảnh áo nghĩa, xem ra có chỗ hơn người, chỉ tiếc thật nông cạn, so sánh với yêu thú như Ngu Viêm Địa Thử còn kém quá xa, nhưng nếu người này đạt tới Nửa Bước Vương Giả hẳn phải mạnh hơn người khác không ít.
- Hừ, ta bằng vào một chiêu này từng mê hoặc một Nửa Bước Vương Giả, với thực lực của ngươi sao, chết đi!
Lý Thanh lạnh lùng lãnh khốc đáp.
- Có thể mê hoặc Nửa Bước Vương Giả, với tu vi của ngươi đích xác đáng giá kiêu ngạo!
- Không!
Triệu Nguyệt Như che miệng, nhắm mắt không dám nhìn một màn trước mặt.
Nhìn thấy công kích đầy trời sắp buông xuống, Lâm Tiêu rốt cục động, diễn cảm tự nhiên, tay phải nâng lên hóa thành chưởng đao bổ ra ngoài.
Oanh!
Tiếng nổ vang điếc tai, chân nguyên lưu quang văng tứ tán, một đạo chưởng đao xé nứt trường không, ngay sau đó chân nguyên nước lũ đầy trời phân chia thành bốn năm mảnh, uy áp cường đại quét ngang, hơn trăm cao thủ Lệ Thiên hội hộc máu bay ngược, trên thân đầy máu tươi, mà Chu Hồng cùng Lý Thanh càng không chịu nổi, côn ảnh dập nát, thân hình nện sâu dưới đất, một người tàn ảnh tiêu tán, bàn tay tuôn máu, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, trước mặt hắn mặt đất rạn vỡ, chỉ kém chút nữa hắn đã bị chém thành hai nửa.
Sương khói tiêu tán, cảnh tượng trước mắt làm mọi người chấn kinh.
- Làm sao có thể?
Chưởng đao vừa rồi làm trong lòng Lý Thanh sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, cảm giác tử vong làm hắn sợ hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm, thậm chí không có dũng khí đánh trả.
- Thực lực này ngay cả vô địch Quy nguyên cảnh cũng không thể có được!
Một ý niệm dâng lên trong lòng Lý Thanh, như một ma chú, tuy cùng là hậu kỳ vô địch nhưng nhất định cũng có chênh lệch vô cùng rõ ràng, nhưng không đến nỗi lớn tới bậc này.
- Tiểu tử đáng chết!
Tiếng hí hô phẫn nộ vang lên, Chu Hồng toàn thân máu tươi chật vật lao ra khỏi hố sâu, đi tới bên người Triệu Nguyệt Như chộp lấy cổ của nàng, đôi mắt đỏ đậm quát to:
- Tiểu tử, nhanh chóng bó tay chịu trói, nếu không ta giết nàng!
- Nguyệt Như!
Cha của Triệu Nguyệt Như lao tới, gầm lên:
- Chu Hồng, ngươi buông nàng ra!
- Triệu Việt, lão bất tử, lúc trước đắc tội Lệ Thiên hội còn dám tìm người ngoài ra mặt cho các ngươi, sớm biết như thế ta không chỉ phế đi ngươi, còn phải đem ngươi băm nát ném cho hải yêu!
Chu Hồng dữ tợn nói.
- Phụ thân, cha đừng tới đây!
Sắc mặt Triệu Nguyệt Như đỏ bừng thống khổ hô to.
- Câm miệng cho ta, gọi tiểu tử kia ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không ta giết ngươi!
Chu Hồng dùng sức phong tỏa thân thể Triệu Nguyệt Như, rống to.