Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1042: Tổng đảo chủ (1)



- Ta cũng không tin…Quy Không Nhất Phủ!

Rốt cục Trần đảo chủ xuất ra tuyệt chiêu, thân hình nhoáng lên, như biến mất trong hư không, phủ ảnh hiện lên rậm rạp khắp bốn phía, nửa thật nửa giả, khó thể phân rõ.

- Đây là…không gian lực?

Lâm Tiêu chấn động, chợt cẩn thận quan sát:

- Không đúng, chỉ là không gian đạo văn lực mà thôi!

Quả nhiên thanh âm Trần đảo chủ truyền tới, mờ ảo vô tung:

- Đây là tuyệt chiêu ta lĩnh ngộ được sau khi nắm giữ không gian đạo văn lực đầu tiên, có thể tiếp ta một chiêu này, ta cho ngươi một lần cơ hội!

Hưu hưu hưu…

Phủ ảnh lăng không đánh xuống, mỗi phủ tràn đầy sát khí.

Khóe môi hiện tia tươi cười lãnh đạm, sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, một đao chém ra.

- Oanh!

Phủ ảnh biến mất, một thân ảnh bay ngược ra.

- Làm sao có thể!

Trần đảo chủ cảm giác thân thể như bị sét đánh, miệng phun máu tươi, thân thể bay ngược ra xa, liên tiếp nện vỡ vài kiến trúc mới dừng lại, bộ dáng vô cùng chật vật.

- Ngươi làm sao phát hiện được ta? Không có khả năng!

Trần đảo chủ thốt lên câu nói đầu tiên đại biểu tâm tình của hắn giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được trên người Lâm Tiêu không có không gian ba động, nói cách khác Lâm Tiêu căn bản chưa nắm giữ được không gian đạo văn lực, làm sao có thể phát hiện được vị trí chân thân của hắn.

Điều này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường.

- Trần đảo chủ này tuy nắm giữ một không gian đạo văn lực, nhưng vẫn còn rất thô thiển.

Không gian đạo văn lực đại biểu lĩnh ngộ đối với không gian, mà một đạo văn là đại biểu trình độ thô thiển cơ bản nhất, thậm chí còn không bằng lúc hắn dùng Hư Không Chuyển Hoán khi mặc Hư Không khải giáp, căn bản không thể che giấu được thân thể đã có thành tựu trong không gian, hơn nữa còn tu luyện hồn quyết như Lâm Tiêu.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa một không gian đạo văn lực sẽ là vô dụng, đối với Nửa Bước Vương Giả bình thường mà nói, nắm giữ được yếu quyết cùng chưa nắm giữ có khác biệt thật lớn, Lâm Tiêu chỉ là một trường hợp đặc biệt.

- Phân đảo chủ thất bại!

- Sao lại có thể như vậy!

Mọi người chung quanh trợn mắt, trong lòng rung động, đặc biệt tam trưởng lão cùng Lệ Vương, sắc mặt đều tái nhợt, thực lực của Lâm Tiêu đã mạnh không tưởng nổi, trong lòng họ nhất thời nổi lên sóng to gió lớn, có thể trở thành phân đảo chủ ai không phải là cường giả nhất nhì, nhưng nhân vật như vậy vẫn thua trong tay Lâm Tiêu, đặc biệt nhìn Lâm Tiêu còn chưa tới ba mươi tuổi, tuy võ giả cường đại có thể giữ mãi dung mạo trẻ trung, nhưng trẻ tuổi tới như vậy thật sự không thể tin được.

Phục hồi lại tinh thần, Trần đảo chủ nhìn Lâm Tiêu, nói:

- Tiểu tử, ngươi thắng, ta nói giữ lời, cho ngươi cơ hội lần này.

- Trần đảo chủ?

Ba trưởng lão nghe xong nhất thời nóng nảy.

- Không cần nói nữa, các ngươi đều lui về đi.

Trần đảo chủ nhìn ba trưởng lão, khoát tay:

- Toàn bộ đều giải tán, một đám người vây quanh nơi này còn thể thống gì.

- Dạ!

Các hộ pháp cùng chấp sự như được đại xá, trật tự rời khỏi.

Ba trưởng lão thở dài một hơi, Trần đảo chủ nói như vậy hiển nhiên là không có ý định gây khó dễ với Lâm Tiêu nữa, nếu không cần gì bảo mọi người rút lui, tuy Lâm Tiêu mạnh mẽ nhưng Trần đảo chủ cũng không phải hoàn toàn thua bại, đừng nhìn bộ dáng hắn chật vật, tựa hồ bị thương không nhẹ, nhưng đối với Nửa Bước Vương Giả mà nói chút thương thế như vậy không nghiêm trọng lắm, chưa chắc không có sức lực đánh một trận.

Huống chi chỉ cần kéo còi báo động, kinh động tới phó đảo chủ cùng tổng đảo chủ trong đảo trung ương, trừ phi là Vương giả Sinh tử cảnh, nếu không sẽ không còn ai sống sót rời khỏi Đảo Mê Thất.

- Trần đảo chủ, thuộc hạ cáo lui!

Bất đắc dĩ, ba trưởng lão liếc nhau, chỉ đành xoay người đi vào chấp pháp điện, trong lòng vô cùng buồn bực, về phần đám người Lệ Vương đã không còn ai nghĩ tới bọn hắn, từ một khắc Lâm Tiêu đánh bại Trần đảo chủ, tương lai của bọn hắn cũng đã được chú định.

- Lâm Tiêu quả thật mạnh mẽ tới thái quá, khó mà tin được.

Đứng trong đám người, Triệu Nguyệt Như há miệng thở dốc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời theo đám người yên lặng rời đi.

Chỉ chốc lát sau trên quảng trường chỉ còn lại Trần đảo chủ cùng Lâm Tiêu.

- Nghe nói ngươi muốn gia nhập chấp pháp điện?

Trần đảo chủ nhìn Lâm Tiêu hỏi.

Thu hồi chiến đao, Lâm Tiêu bình thản đáp:

- Đúng vậy, không biết trong Đảo Mê Thất có chỗ cho Lâm mỗ hay không?

Trần đảo chủ lắc đầu:

- Việc này ta cũng không thể quyết định, nghe nói ngươi là cường giả tới từ Đại lục Thương Khung, Đảo Mê Thất không giống như bên ngoài, không có quy củ gì, ngươi cùng ta đến đảo trung ương, thực lực của ngươi đã đạt tới cấp bậc phân đảo chủ, chỉ có tổng đảo chủ mới có tư cách quyết định vị trí của ngươi.

- Đi theo ta.

Nói xong Trần đảo chủ phóng lên cao bay về hướng đảo trung tâm.

Lâm Tiêu thản nhiên theo sát phía sau.

- Người này thật sự tài cao nên gan cũng lớn.

Nhìn thấy Lâm Tiêu theo sát phía sau, Trần đảo chủ không thể không bội phục dũng khí của hắn, đảo trung ương cũng không giống như nơi khác, một khi đi vào trừ phi là Vương giả Sinh tử cảnh, Nửa Bước Vương Giả chẳng khác gì giao sinh mệnh ra ngoài.

Hắn cũng không biết lúc Lâm Tiêu chiến đấu với hắn nhìn như đem hết toàn lực, kỳ thật chỉ dùng nửa sức chiến đấu, như nhị muội chân hỏa, Thiên Tinh Thần Khung Ấn hắn vẫn chưa thi triển đi ra, ngoài ra Lâm Tiêu còn có mấy đại trọng bảo, có được vương giả chi binh Thiên Mang Khải, đừng nói chỉ là một hòn đảo, cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng dám xông vào.

Khoảng cách giữa đảo thứ ba cùng đảo trung ương không xa, hai người bay nhanh, một khắc sau đã đi tới đảo trung ương.

Đảo trung ương đề phòng càng sâm nghiêm, trên đường tùy ý có thể nhìn thấy hộ pháp cùng chấp sự võ trang đầy đủ, ánh mắt sắc bén, khí thế bàng bạc, trên bầu trời cũng có nhiều võ giả qua lại tuần tra.

Đảo trung ương vô cùng khổng lồ, diện tích rộng lớn, nói là một đảo, thực tế như một khối lục địa nhỏ.

Tổng điện chấp pháp điện nằm ở trung ương, phạm vi hơn ngàn dặm đều là địa vực tổng điện, bên trong cùng là khu vực trung tâm, mà nơi này có một mảnh kiến trúc liên miên thật lớn.

Bên trong phạm vi tổng điện bình thường cấm võ giả phi hành, Trần phân đảo chủ mang theo Lâm Tiêu một đường đi qua, dọc đường có không ít hộ vệ tiến lên tra hỏi, mãi tới bên trong hộ vệ đầu lĩnh đều là Nửa Bước Vương Giả hoặc là trưởng lão.

Đi vào khu vực trung tâm, Trần phân đảo chủ cũng không tiếp tục phi hành mà dừng trên bậc thang cung điện, chậm rãi đi về phía trước.

- Ta biết thực lực của ngươi không kém, nhưng nhắc nhở ngươi một câu, tính tình đảo chủ rất bá đạo, đừng quá bừa bãi trước mặt hắn, một khi chọc giận đảo chủ không ai cứu được ngươi đâu.

Trần phân đảo chủ nói.

Lâm Tiêu sửng sốt, gật gật đầu:

- Đa tạ!

- Hai người dừng bước!

Trước cung điện rộng rãi, ba võ giả thủ vệ ngăn cản hai người đi tới.

- Ta có việc muốn gặp đảo chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.