Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1047: Cưỡng từ đoạt lý (1)



Mãi tới tầng năm, đi dạo cả một canh giờ nhưng Lâm Tiêu vẫn chưa mua gì, tiểu thư tiếp khách vẫn đi theo bên cạnh giới thiệu, thái độ thật tốt, không hề có chút oán hận.

- Di!

Khẽ lắc đầu, ngay lúc Lâm Tiêu định rời đi, ánh mắt của hắn chợt dừng lại trên một vòng ngọc trong quầy.

Vòng ngọc sáng loáng tròn trịa, tản mát ra khí tức nguyên lực ôn hòa, hiển nhiên do ngọc tinh tốt nhất chế thành, được khảm bốn viên bảo thạch màu tím khác nhau, bảo thạch tản ra nhiệt lượng nhàn nhạt, cực kỳ thuần túy, hấp dẫn ánh mắt Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu dừng chân đi tới.

- Vị tiên sinh này, vòng ngọc này gọi là Phượng Bạch Mỹ Nhân, là Tụ Bảo Các chúng tôi dùng Ngọc Tủy Tinh biển sâu tạo thành, cực kỳ thưa thớt, công hiệu của Ngọc Tủy Tinh nói vậy tiên sinh cũng đã biết, nếu thường xuyên mang theo trên người có thể ôn nhuận kinh mạch, khiến thân thể có thể thừa nhận nguyên lực càng mạnh trùng kích, là vật phẩm thật tốt tặng cho nữ sĩ.

Tiểu thư tiếp khách nhiệt tình giới thiệu.

- Cho ta xem một chút.

Tiểu thư tiếp khách cùng nhân viên bán hàng mở quầy lấy ra vòng ngọc.

Nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc trong tay, Lâm Tiêu giật mình.

Vừa rồi từ xa nhìn lại, Lâm Tiêu cảm giác bốn viên bảo thạch màu tím tựa hồ có chút đặc thù, hiện tại khi hắn chạm vào, Cửu U Huyền Tâm Diễm cùng Thiên Ma Phệ Hồn Diễm đồng thời khẽ động, phảng phất như cảm nhận được khí tức của đồng loại.

- Chẳng lẽ bảo thạch màu tím này do thiên hỏa nào đó hình thành?

Trong lòng Lâm Tiêu có tính toán, hỏi:

- Bốn bảo thạch màu tím này thì sao?

- Bốn bảo thạch tím này là do các chủ của chúng tôi tìm được trong một di tích nguy hiểm dưới biển sâu, tuy không biết là tài liệu gì nhưng sau khi các chủ xem xét phát hiện có được lực lượng hỏa diễm cực kỳ độc đáo, chẳng những giúp võ giả tu luyện hỏa hệ nhanh chóng hấp thu thiên địa nguyên khí, còn có thể dễ dàng hiểu được hỏa áo nghĩa, càng thần kỳ chính là còn có thể tăng nhanh tốc độ chữa trị vết thương, cực kỳ trân quý.

- Thì ra là thế.

Lâm Tiêu gật đầu, làm như lơ đãng hỏi:

- Các chủ các ngươi đi di tích biển sâu nào, lại có thể tìm được bảo vật như vậy? Nói vậy thực lực nhất định xuất sắc!

- Đó là tự nhiên, thực lực các chủ chúng tôi trong Đảo Mê Thất cũng có địa vị, bốn viên bảo thạch tím này là do các chủ tìm được trong cổ thành thâm uyên dưới biển sâu.

Vẻ mặt nhân viên bán hàng có chút ngạo nghễ, có thể đứng trên tầng năm Tụ Bảo Các bán hàng, đều là nhân vật trọng yếu trong các, đương nhiên hiểu được nhiều tin tức, nàng cũng không sợ đem tin tức nói ra ngoài, cho dù mọi người có biết thì thế nào đây, cổ thành thâm uyên là một di tích cực kỳ nguy hiểm, võ giả có thể đi vào cũng không vài người, lại càng không cần nói tới tiến vào tận sâu bên trong.

Hiển nhiên nhân viên kia cho rằng dù đem địa chỉ cụ thể của thành cổ thâm uy nói cho thanh niên tóc đen này, đối phương cũng hoàn toàn không đủ thực lực đi tới đó.

Lâm Tiêu chỉ cười không nói thêm, lại bảo:

- Ba ngàn thượng phẩm nguyên thạch phải không, ta mua vòng ngọc này.

Loại vòng ngọc cấp bậc này đối với Lâm Tiêu mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng bốn viên bảo thạch tím rất có thể quan hệ tới thiên hỏa, tự nhiên không thể bỏ qua.

- Mời tiên sinh chờ một chút, ta lập tức bọc lại Phượng Bạch Mỹ Nhân này cho ngài.

Nhân viên phấn khởi, bán được đồ vật các nàng cũng được trích phần trăm bên trong.

Không bao lâu, nhân viên đã đem vòng ngọc đặt vào trong một chiếc hộp tinh mỹ.

- Từ ca, Phượng Bạch Mỹ Nhân của ta bị tiểu tử kia mua đi rồi, đều tại ngươi, vừa rồi lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Đúng lúc này một thanh âm nũng nịu truyền tới, quay đầu nhìn lại, một nữ tử mặc váy ngắn màu vàng, đem cả nửa mông mượt mà lộ ra ngoài bĩu môi đi tới, nữ tử trang điểm thật đậm, rất có tư sắc, vòng eo thon nhỏ bị một thanh niên mặc cẩm y mắt tam giác ôm lấy, hai người dán chặt một chỗ, thần thái thân mật.

- Hắc hắc, vừa rồi nàng chẳng phải thật hưởng thụ sao, ở trên giường phóng đãng như vậy sao không nói.

Thanh niên vỗ lên mông nữ tử, bờ mông trắng nõn run lên, như hai viên cầu tuyết trắng nhộn nhạo, đập thẳn vào ánh mắt người khác.

- Chán ghét, làm sao bây giờ?

Nữ tử đỏ mặt, làm nũng nói:

- Từ ca, ngươi đã đáp ứng mua Phượng Bạch Mỹ Nhân cho người ta.

- Nàng yên tâm đi.

Nói dứt lời, thanh niên nhanh chóng đi tới đưa tay ngăn cản nhân viên đang chuẩn bị đưa vòng ngọc cho Lâm Tiêu, mỉm cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ thật sự rất thích Phượng Bạch Mỹ Nhân, không bằng chuyển nhượng cho ta, như thế nào?

Ngữ khí của đối phương có vẻ khách khí, thực tế mang theo cỗ ngạo khí cao cao tại thượng, hiển nhiên là hoàn toàn không cho phép người ta từ chối.

- Thật có lỗi.

Lâm Tiêu lãnh đạm nói, đồng thời đưa tay cầm vòng ngọc.

Thanh niên biến sắc, đưa tay ngăn cản Lâm Tiêu, nói:

- Tiểu huynh đệ, cấp mặt mũi được không?

Hừ!

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, đẩy ra tay đối phương, cầm vòng ngọc vào tay.

- Lớn mật!

Thanh niên quát một tiếng, nheo mắt lại.

- Nơi này là Tụ Bảo Các, sao vậy, chẳng lẽ các hạ còn muốn đoạt bảo hay sao?

Ngữ khí Lâm Tiêu bình thản, nhưng dáng vẻ tràn đầy khí thế.

- Tiểu huynh đệ, ở Đảo Mê Thất làm người nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, nếu không thật dễ dàng đắc tội người không nên đắc tội, tới lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

Ánh mắt thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, thần thái cao ngạo, trong mắt giấu diếm sát khí.

- Di, là Từ Thành hộ pháp!

- Sao lại thế này? Thanh niên đối diện là ai, như thế nào lại đắc tội Từ Thành hộ pháp?

- Từ Thành hộ pháp tuổi trẻ, là thiên tài ít có trong Đảo Mê Thất, bối cảnh thâm hậu, phụ thân chính là một trong các trưởng lão Đảo Mê Thất, đắc tội hắn thật không sáng suốt.

- Nhìn thanh niên tóc đen kia khí thế bất phàm, phỏng chừng cũng không phải nhân vật bình thường đi.

Động tĩnh nơi này lập tức hấp dẫn những khách hàng khác chung quanh, mọi người nhìn qua, thấp giọng nghị luận.

- Nguyên lai là hộ pháp Đảo Mê Thất, khó trách kiêu ngạo như vậy.

Trong Đảo Mê Thất, địa vị cao chân chính chỉ có chấp pháp điện, cho dù là một chấp sự, một Nửa Bước Vương Giả bên ngoài cũng không dễ dàng khi nhục, lại càng không cần nói tới là hộ pháp cao hơn một bậc.

- Tiểu tử, ngươi cũng nghe được, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bằng không trong Đảo Mê Thất cũng không ai nói hộ ngươi được.

Thanh niên cười lạnh, thân phận hắn trong đảo thật lớn, ba mươi tuổi đạt tới vô địch Quy nguyên cảnh, phụ thân là trưởng lão, không mấy ai dám đối địch với hắn, nếu không phải đang ở trong Tụ Bảo Các, hắn cần gì khách khí, đã trực tiếp đánh trọng thương Lâm Tiêu ném vào trong biển.

- Hối hận? Con người của ta làm việc chưa từng có hai chữ hối hận, nếu như không còn chuyện gì, ngươi có thể cút, đừng ảnh hưởng ta mua đồ.

Trong mắt Lâm Tiêu bắn ra tinh mang, cười lạnh nói.

Mọi người trợn mắt kinh ngạc.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.