Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1059: Khổ tu một năm



Dứt lời, không đợi Lâm Tiêu mở miệng hắn đã đột nhiên xuất thủ, nâng tay đánh thẳng một quyền hướng Lâm Tiêu.

Ba!

Hư không vốn đã không ổn định, một quyền của hắn lập tức gây ra vô số khe không gian, thổi quét về hướng Lâm Tiêu.

- Phá!

Ánh mắt Lâm Tiêu lãnh đạm, tay hóa thành đao bổ ra, chưởng kình kéo theo một đạo khe rãnh dài hơn trăm thước hung hăng bổ lên quyền ảnh kia.

Oanh một tiếng, khe không gian thổi quét, rung động lòng người.

- Ha ha, Lâm trưởng lão quả nhiên thực lực phi phàm, tiếp tục đón một chiêu này của ta!

- Ngạo Khiếu Cửu Thiên!

Hứa phó đảo chủ cười lạnh một tiếng, chân nguyên phóng lên cao, hình thành khí xoáy hướng Lâm Tiêu cắn xé, cùng lúc đó hắn lại đánh ra tám quyền, cực nhanh, cực mãnh liệt, xỏ xuyên qua không gian làm người không kịp phản ứng.

Hắn nhanh, Lâm Tiêu nhanh hơn.

Động tác của Lâm Tiêu nhanh tới mức nhìn không thấy tàn ảnh, chỉ nhìn thấy từng đạo đao kình tung hoành, nương theo sau đao ý tận trời, lấy góc độ không thể tưởng tượng chém tới tám quyền ảnh ập tới, ngay sau đó đao mang tận trời, ngăn chặn khí xoáy, ngay sau đó khí xoáy nổ tung, đao thứ ba đánh nó tan rã.

- Hứa phó đảo chủ, tới lượt ta, ngài là phó đảo chủ, thực lực nhất định vô cùng phi phàm, xin chỉ điểm một đao này.

Lâm Tiêu đứng thẳng ngạo nghễ, nắm chặt chiến đao.

- Lôi Chi Trừng Phạt!

Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, đao khí phóng lên cao, đao mang hóa thành đao khí lôi đình khổng lồ nghiền áp về phía trước.

Oanh long long…

Đao mang tung hoành, kình khí mãnh liệt dẫn phát hư không chấn động, cả cấm địa đều chao đảo, từng khe không gian tràn ngập cả không gian, không ít cao thủ vội vàng bật lui về phía sau, đặc biệt có một ít Nửa Bước Vương Giả chưa kịp lĩnh ngộ không gian đạo văn càng hoảng sợ muốn chạy ra khỏi cấm địa.

Đao mang xanh thẳm bay về phía trước, Hứa phó đảo chủ kinh hãi, thân hình chợt nhoáng lên ẩn vào hư không, nửa thật nửa giả, như mộng như ảo.

Ca sát…

Đao mang hung hăng chém tới trước người hắn, hư không phá nát, thân thể hắn phá thành mảnh nhỏ, chỉ là một đạo tàn ảnh.

- Lâm trưởng lão, ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, ta ở nơi này đây.

Không gian sau lưng Lâm Tiêu đột nhiên dao động chợt lóe, thân hình Hứa phó đảo chủ lặng yên xuất hiện, nhe răng cười oanh thẳng một quyền lên lưng Lâm Tiêu.

Chân nguyên mãnh liệt bắn lên, thân thể Lâm Tiêu phút chốc phân thành bốn năm mảnh.

Hứa phó đảo chủ nhướng mày, cảm thấy không thích hợp!

- Thật đáng tiếc, đây cũng chỉ là một đạo phân thân của ta mà thôi, ánh mắt của ngươi còn chưa được ah.

Thanh âm châm chọc truyền tới, Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, từ trên trời giáng xuống, mang theo đao mang khủng bố hung hăng chém tới.

Hứa phó đảo chủ chỉ kịp thúc giục chân nguyên đem hộ tráo gia cố tới tận cùng, thân hình lập tức bị đánh trúng.

Oanh!

Hộ tráo không chịu được lực lượng cường đại, phân thành bốn năm mảnh, thân hình Hứa phó đảo chủ chật vật không chịu nổi, hung hăng bay ngược ra ngoài, chân nguyên tung hoành bừa bãi dẫn phát thương thế của hắn, khóe miệng lập tức chảy máu tươi.

- Hỗn đản, thật nghĩ ta không đối phó được ngươi hay sao.

Sắc mặt Hứa phó đảo chủ khó xem, lửa giận bùng nổ, hoàn toàn mất hẳn vẻ phong độ nhẹ nhàng ban đầu, nếu tin tức này truyền đi ra mặt mũi hắn phải đặt ở đâu.

Oanh!

Trong cơ thể hắn lao ra cỗ khí thế ngập trời, hư không chấn động, đôi mắt hắn đỏ bừng, trầm giọng nói:

- Lâm trưởng lão, có dám buông tay cùng lão phu một trận chiến!

Lâm Tiêu cười lạnh:

- Có gì không dám!

- Tốt!

Ánh mắt Hứa phó đảo chủ híp lại, cả người tản ra sát khí mãnh liệt.

Ngay lúc song phương sắp phát động…

- Đủ rồi!

Tiếng quát lạnh vang lên, một cỗ lực lượng cường đại từ trên cao giáng xuống, trấn áp hai người, trực tiếp quét sạch sát khí trên người Hứa phó đảo chủ, đồng thời nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiêu ra xa, giam cầm hư không giữa song phương.

- Có thể đối kháng Vương giả Sinh tử cảnh, thật sự danh bất hư truyền.

Lâm Tiêu nhìn đảo chủ nhủ thầm.

Người vừa ra tay là hắc bào đảo chủ.

Thời cơ hắn ra tay vô cùng xảo diệu, là lúc song phương sắp động thủ, khí thế kéo lên tới mức tận cùng, thời gian thịnh cực mà suy liền ra tay, thể hiện ra kinh nghiệm chiến đấu vô cùng đáng sợ. Mà càng đáng sợ chính là trình độ trong phương diện không gian đạo văn lực, trực tiếp giam cầm hư không, chỉ cần hoàn mỹ lĩnh ngộ đạo văn lực thứ năm, như vậy có thể bước vào Vương giả Sinh tử cảnh.

- Đảo chủ.

Hứa phó đảo chủ thu liễm lửa giận trong lòng, cung kính nói.

Đảo chủ lạnh lùng nhìn hai người:

- Đều là người của chấp pháp điện, lúc này vung chân múa tay, còn ra thể thống gì nữa!

- Đảo chủ, ta cùng Hứa phó đảo chủ chỉ là luận bàn mà thôi, Hứa phó đảo chủ, ngươi nói có phải không?

Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, thản nhiên hỏi.

- Phải.

Hứa phó đảo chủ cắn răng nói.

- Luận bàn cũng nên có bộ dạng luận bàn, nếu các ngươi còn đánh tiếp như vậy, đạo văn cấm địa cũng bị hủy, ta không muốn tiếp tục nhìn thấy.

- Dạ!

Hai người trả lời.

- Tốt lắm, chư vị tiếp tục tu luyện đi, hi vọng Đảo Mê Thất sẽ xuất hiện càng nhiều cường giả, đi ra khỏi đảo.

Dứt lời, đảo chủ biến mất tận sâu trong không gian mảnh nhỏ.

- Lâm trưởng lão, thật sự làm người phải nhìn với cặp mắt khác xưa ah.

Nữ phó đảo chủ nhìn Lâm Tiêu mỉm cười, sau đó bay vào sâu trong mảnh nhỏ không gian.

- Hừ!

Hứa phó đảo chủ hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau.

Một trường phong ba cứ vậy đã kết thúc.

Trải qua phong ba lần này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tiêu hoàn toàn khác hẳn, đó là một loại vẻ mặt đố kỵ cùng sợ hãi, đương nhiên luôn chôn sâu tận đáy lòng.

Chỉ dựa vào hai không gian đạo văn lực có thể đối kháng cùng Hứa phó đảo chủ đã luyện ba không gian đạo văn lực, tuy rằng hai bên chưa xuất ra toàn lực nhưng không thể nghi ngờ chính là không bao lâu sau trên đảo sẽ xuất hiện cường giả cấp bậc phó đảo chủ thứ ba.

- Đáng tiếc, muốn luyện hóa Tử Tuyền Thiên Thương Viêm chỉ có hai không gian đạo văn lực còn chưa đủ sức.

Dù sao Tử Tuyền Thiên Thương Viêm là thiên hỏa, tương đương cấp bậc vương giả, lúc trước hắn luyện hóa được hai loại lửa trời là vì chúng bị thương cùng bị vây khốn, không thể chạy trốn, nhưng Tử Tuyền Thiên Thương Viêm thì khác, một khi không thể hoàn toàn luyện hóa, để đối phương bị kinh hãi bỏ trốn khỏi nơi này, chỉ sợ công sức của mình biến thành công dã tràng.

Bởi vậy trước khi nắm chắc tuyệt đối, Lâm Tiêu sẽ không tùy tiện hành động.

Dù sao có thánh địa tu luyện như đạo văn cấm địa, bằng vào thực lực của hắn muốn nắm giữ bốn không gian đạo văn lực cũng không phải chuyện khó khăn, duy nhất khuyết thiếu chỉ là thời gian.

May mắn chính là phân thân Toản Địa Giáp còn ở bên ngoài, miễn cưỡng hiểu biết một ít động tĩnh trên Đại lục Thương Khung, ít nhất tạm thời không có chuyện gì lớn phát sinh.

Trong những ngày kế tiếp, Lâm Tiêu lưu lại trong đạo văn cấm địa tu luyện.

Đảo trung ương, phủ đệ phó đảo chủ.

- Xú tiểu tử, quá kiêu ngạo, quả thật không biết tôn ti!

Hứa phó đảo chủ vỗ mạnh tay ghế thành phấn vụn, sắc mặt khó xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.