Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1066: Đảo chủ mới



Đông!

Thiên hỏa cường đại đốt cháy hư không thành lỗ thủng khổng lồ lớn hơn mười thước, va chạm cùng Toái Thiên Phủ, chỉ nghe một tiếng ầm vang, đảo chủ bay ngược ra ngoài, khóe môi tràn ra máu tươi.

- Làm sao có thể?

Đảo chủ kêu lên kinh sợ, trong công kích của đối phương mang theo cỗ lực lượng hỏa diễm vô cùng đáng sợ, Toái Thiên Phủ thậm chí không chiếm được chút ưu thế.

- Phá!

Bước tới trước, Lâm Tiêu bổ ra kiếm thứ hai, một kiếm này càng thêm cường đại, ngọn lửa lan tràn, hư không bị đốt vỡ, đem đảo chủ bao phủ bên trong.

Lại một tiếng nổ tung vang lên, đảo chủ chật vật bay ra ngoài, áo bào cháy đen, mái tóc cháy khét tơi tả.

- Kiếm thứ ba, chết đi cho ta!

Lâm Tiêu vung cao trường kiếm, thúc giục bổn nguyên lực của ba đại thiên hỏa.

- Ta không tin!

Đảo chủ điên cuồng rống to, vung Toái Thiên Phủ ngăn cản.

Oanh long!

Ngay sau đó hắn lại văng ra xa, uy lực một kiếm này mạnh mẽ không chịu nổi, máu tươi phun như suối, đảo chủ biến thành một huyết nhân.

- Giết, giết cho ta!

Đảo chủ rốt cục kinh hoảng, nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

- Đảo chủ cho chúng ta ra tay, có lên hay không?

- Nói đùa gì vậy, Lâm Tiêu thậm chí còn không sợ Toái Thiên Phủ, chúng ta đi lên ích lợi gì!

- Nói cũng đúng, chúng ta đứng yên nhìn là tốt rồi!

- Đám người sợ chết, ta không tin một mình tiểu tử kia có thể ngăn cản nhiều người chúng ta, mọi người cùng nhau ra tay, ta không tin hắn không chết!

Lưu Diệp quát lạnh, nếu để Lâm Tiêu làm đảo chủ, ngày tháng của hắn sẽ biến thành ác mộng.

- Nói có đạo lý!

- Tiểu tử kia dù cường thịnh cũng ngang cấp như chúng ta, chúng ta nhiều người còn sợ hắn?

- Giết!

Trong nháy mắt có hơn trăm người cùng xuất thủ, hơn hai trăm người còn lại hoặc do dự hoặc xem chừng, hoặc là bản thân cũng đã đứng về phía Lâm Tiêu.

Kỳ lạ chính là phân đảo chủ cùng trưởng lão chấp pháp điện cũng không có người nào ra tay, đều là thủ lĩnh hắc thế lực nhảy tới, bọn hắn hi vọng giết được Lâm Tiêu có thể gia tăng địa vị, tương lai muốn nắm giữ một phân đảo cũng có nhiều cơ hội.

Trong hư không hơn trăm đạo lưu quang ập tới, trực tiếp đánh nát không gian, hình thành một chân nguyên hồng lưu khiến người biến sắc.

- Buồn cười!

Ông!

Thân thể Lâm Tiêu chợt nổ ra, chân nguyên hồng lưu lướt qua trời cao, chỉ đánh vỡ được chút chân nguyên còn lưu lại.

- Chết!

Quay đầu, Lâm Tiêu lạnh lùng bổ ra một kiếm.

Kiếm quang mênh mông cuồn cuộn tung hoành, trong nháy mắt mười mấy cao thủ vừa bay tới đều vẫn lạc, thi cốt vô tồn.

Ông ông!

Đồng thời thân thể Lâm Tiêu run lên, kính tượng phân thân thi triển, hai đạo phân thân lướt ra phân biệt thao tác Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, Sinh Tử Ma Bàn cùng Diệt Hồn Linh, nghiền áp mười mấy cao thủ còn lại trong đội ngũ công kích, chỉ qua một lần hô hấp lại có hơn mười Nửa Bước Vương Giả rơi xuống, đây quả thật là một trường giết chóc đơn phương.

- Trời ạ!

- Không tốt, đi!

Mười mấy Nửa Bước Vương Giả còn che giấu trong đám người hoảng sợ, khuôn mặt kinh khủng bay vút trở lại, phân thân Lâm Tiêu dù cường thịnh cũng chỉ có hai người, làm sao có thể đánh chết được nhiều người chạy trốn như thế.

- Chết cho ta!

Bất ngờ, phân đảo chủ Trần Bân vốn luôn im lặng đứng một bên lại đột nhiên động, một quyền đánh chết một Nửa Bước Vương Giả bên cạnh.

Hắn động thủ, lập tức dẫn phát đám người kinh động xôn xao.

- Chết đi!

Tiếp theo là phân đảo chủ Ngô Đào đảo thứ hai, phân đảo chủ Hoàng Tĩnh đảo thứ sáu cũng đột nhiên động thủ, hạ sát thủ với những cao thủ đang lao về hướng Lâm Tiêu.

- Lam phó đảo chủ, cứu ta!

Có người nhìn qua Lam phó đảo chủ hét lớn, đáp lại hắn là một kích tùy ý của nàng, khiến cho hắn nổ nát thành bốn năm mảnh.

Mọi người hít sâu một hơi lạnh, ngay cả Lam phó đảo chủ cũng phản bội đảo chủ, chẳng lẽ đảo chủ không còn lực xoay chuyển trời đất hay sao? Giờ khắc này những người còn lại đã từng ra tay trong lòng tràn ngập hối hận, mà những người không ra tay lại thầm thấy may mắn.

- Lam Du Vân, ngay cả ngươi cũng phản bội ta!

Đảo chủ không thể tin, giận dữ hét.

Lam Du Vân lạnh lùng nói:

- Đảo chủ Đảo Mê Thất chỉ có thể giao cho người có khả năng, chúng ta cần một vị đảo chủ có thể dẫn dắt chúng ta đi ra ngoài, làm gì có chuyện phản bội mà nói!

- Đáng giận!

Đảo chủ tức giận đến sôi máu.

- Vì sao lại như vậy?

Lưu Diệp cùng Từ Mạc không hiểu vì sao cục diện biến thành như bây giờ, bọn hắn âm thầm thối lui về phía sau nhưng lại bị một kích của Lâm Tiêu đánh tới, hai người đồng thời kêu lên thảm thiết, bị chém bay đầu.

Chỉ sau mười lần hô hấp, trên trăm cao thủ muốn ra tay với Lâm Tiêu toàn bộ đều vẫn lạc.

- Tốt lắm, ta nhớ được các ngươi, chờ khi ta trở về tất cả các ngươi đều phải chết!

Ánh mắt đảo chủ oán độc nhìn mọi người, xoay người muốn chạy.

- Còn muốn chạy, ngươi có hỏi qua ta sao?

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, chính là Lâm Tiêu, hắn bổ ra một kiếm, kiếm quang tung hoành, kình khí mãnh liệt dập nát hết thảy, phong tỏa hành động của đảo chủ.

- A!

Đảo chủ kiệt lực ngăn cản, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Tiêu liên tục ra tay, cả phiến hư không đều bị tam muội chân hỏa đốt cháy thành lỗ thủng, đảo chủ bị công kích liên tục rút lui, trên người giàn giụa máu tươi, đã biến thành một huyết nhân.

- Ngươi sẽ không có kết cục tốt, Đảo Mê Thất là một nhà giam, người có thực lực càng mạnh chết càng nhanh hơn, ha ha, ta ở tại địa ngục chờ ngươi!

Cuối cùng, biết rõ mình phải chết đảo chủ hét lớn một tiếng, ngay sau đó Lâm Tiêu một kiếm tước bay đầu của hắn, cột máu phun cao hơn mười thước.

Đảo chủ thống trị Đảo Mê Thất suốt mấy chục năm, cứ vậy mà vẫn lạc.

Lắc lắc đầu, trong lòng Lâm Tiêu nghĩ thầm:

- Công kích của ngươi mạnh mẽ, đáng tiếc phòng ngự chỉ như vậy, gặp phải ba đại thiên hỏa chú định là phải chết!

Đánh chết đảo chủ, Lâm Tiêu thậm chí còn chưa thi triển ra toàn bộ chiến lực, mà danh xưng Vô địch Nửa Bước Vương Giả chỉ là một chuyện cười.

- Chúc mừng Lâm huynh trở thành đảo chủ Đảo Mê Thất.

Lam Du Vân là người thứ nhất lướt tới, mỉm cười cung kính nói.

- Chúc mừng đảo chủ.

- Đảo chủ.

Nhóm người Trần Bân đều đi nhanh tới cung kính nói.

- Ta không có hứng thú với vị trí đảo chủ, trong các ngươi ai muốn làm thì làm đi.

Lâm Tiêu lắc đầu, hắn đánh chết đảo chủ không phải vì vị trí này, đối với hắn mà nói chỉ muốn rời khỏi Đảo Mê Thất.

- Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, chúng tôi chỉ nhận thức ngươi làm đảo chủ, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt chúng tôi rời khỏi Đảo Mê Thất.

Lam Du Vân nói, nàng đương nhiên nhìn ra được Lâm Tiêu thật sự không có hứng thú, nhưng nàng cũng biết hiện tại hắn chính là đệ nhất cao thủ Đảo Mê Thất, ngoài hắn ra không ai có tư cách làm đảo chủ.

- Gặp qua đảo chủ.

Bên dưới có vài cao thủ bay tới, cung kính hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.