Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1161: Không nên ép ta (1)



- Tất cả người đã nộp phí cho Đế quốc Võ Linh đều đi qua một bên, còn lại thì mau bổ sung phí tổn, sau nửa nén nhang lập tức thu thập đồ đạc rời đi ngay lập tức.

Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

Cũng không phải tất cả võ giả ở trong khu vực Đế quốc Võ Linh đều chiếm lấy phủ đệ, cũng có một ít Vương giả thế lực nhỏ sau khi giao phí tổn cho Đế quốc Võ Linh mới vào ở, nhóm người này, tự nhiên không nằm trong phạm vi càn quét.

Bất quá những Vương giả này, trên cơ bản đều là Vương giả sinh tử nhất trọng, cũng có một ít Vương giả Sinh Tử nhị trọng bình thường, lại không có bối cảnh lớn gì, chỉ là vì muốn có một nơi đặt chân tại thành Nhân Minh thôi.

Nhìn đám người Đế quốc Võ Linh hùng hổ, mấy tên Vương giả đã giao phí tổn lập tức liền đi qua một bên, còn lại đều là một ít Vương giả chiếm đoạt phủ đệ.

- Cửu Long Vương, ngươi đây là ý gì, muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao? Ngươi đã suy nghĩ kỹ hậu quả chưa thế?

Một tên võ giả hung hãn tóc xám trắng, có mắt tam giác không khỏi nở nụ cười lạnh.

- Đúng, chẳng lẽ lần trước còn chưa nếm đủ đau khổ sao?

- Vương giả trẻ tuổi này là ai? Khẩu khí thật lớn, còn trong một nén nhang nữa, lão tử hôm nay không đi, xem các ngươi có thể làm gì được ta.

Cửu Long Vương mặt không biểu tình:

- Phi Tà Vương, cho các ngươi một lời khuyên, hiện giờ không đi, lát nữa các ngươi cho dù muốn đi cũng không dễ dàng đâu.

Động tĩnh ở đây, cũng kinh động đến không ít Vương giả ở bên ngoài khu vực Đế quốc Võ Linh, cả đám nhao nhao đứng ở đàng xa đang trông xem thế nào.

- Nhìn kia, là đám Cửu Long Vương Đế quốc Võ Linh, tựa hồ đang xua đuổi Vương giả trong khu vực của mình thì phải.

- Ta nghe nói, Đế quốc Võ Linh bọn hắn ngày hôm qua vừa có một cường giả đến, tựa hồ tên Lâm Tiêu gì đó, đánh bại Thiểm Đằng Vương, đuổi Thiểm Đằng Vương ra khỏi phủ đệ, hiện giờ lại bắt đầu xua đuổi những người khác.

- Lâm Tiêu kia khẩu khí thật lớn, Thiểm Đằng Vương tuy rằng thực lực không kém, nhưng ở trong Vương giả nhị trọng chỉ có thể coi như trung đẳng, ngay cả đỉnh tiêm cũng không phải, những thứ khác không nói, Phi Tà Vương trong đám người kia đã không kém gì hắn, Đế quốc Võ Linh kiêu ngạo như vậy, sẽ phải mất mặt thôi, đến lúc đó chỉ sẽ trở thành trò cười cho các thế lực khác.

- Hừ, muốn nói hung hăng càn quấy hẳn là Phi Tà Vương bọn hắn a, ngang nhiên chiếm cứ phủ đệ trong khu vực Đế quốc Võ Linh, lại không trả một cắc, nếu ta là Vương giả Đế quốc Võ Linh trong lòng khẳng định cũng rất khó chịu.

Mọi người nhao nhao nghị luận, ở xa xa trông xem thế nào.

Võ giả hung hãn có mắt tam giác không khỏi nở nụ cười lạnh:

- Cửu Long Vương, ta đang còn không rõ vì sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy, thì ra đã tìm được chỗ dựa, Lâm Tiêu, không phải là tiểu tử này đấy chứ? Chỉ là Vương giả nhất trọng đỉnh phong cũng dám kiêu ngạo như vậy, Phi Tà Vương ta rất muốn xem một chút, hắn đến tột cùng có năng lực gì lại dám càn rỡ như thế.

Nếu như là đám Vương giả thành danh của Đế quốc Võ Linh như Võ Vương Bách Lý Chiến đến đây, Phi Tà Vương có lẽ sẽ có cố kỵ, Lâm Tiêu? Đó là thứ gì, đến giờ vẫn chưa từng nghe qua, cũng muốn hù sợ Phi Tà Vương hắn sao?

Có Phi Tà Vương làm chỗ dựa, vài tên Vương giả còn lại cũng yên tâm hơn.

- Nửa nén hương thời gian đã đến, xem ra các ngươi là không muốn đi rồi.

Lâm Tiêu bình thản mở miệng, ánh mắt đạm mạc.

- Ha ha ha.

Phi Tà Vương nở nụ cười:

- Cái gì chứ, ở chỗ này cố làm ra vẻ, tiếp ta một chiêu, có thể ngăn được thì tha ngươi tội bất kính.

Phi Tà Vương bước nhẹ ra, ánh mắt trở nên lăng lệ ác liệt.

- Phi Tà Quyển Sát.

Sưu sưu sưu

Thân thể Phi Tà Vương đột nhiên bắt đầu mơ hồ, trong chốc lát, cả người đã mất đi tung tích, chỉ còn lại từng đạo không gian loạn lưu màu đen, giống như một đoàn vòi rồng mãnh liệt đến cực điểm, nhanh chóng chuyển động vây quanh Lâm Tiêu, cuồng phong không chỗ nào không có, theo từng phương hướng phát động tấn công tới Lâm Tiêu, muốn sinh sinh quấn chết Lâm Tiêu

XIU.... XIU... XIU... UU!. . .

Phi Tà Vương nhìn như tùy tiện, kì thực vừa ra tay đã dốc toàn lực, đối phương đã dám đến đây, nhất định có chỗ nắm chắc, huống chi ngày hôm qua còn đánh lui Thiểm Đằng Vương, thực lực của hắn tuy rằng mạnh hơn Thiểm Đằng Vương, nhưng cũng không bao nhiêu cả.

Vòi rồng màu đen càng ngày càng mỏng, một sợi hàn quang màu đen như một miếng gai nhọn hoắt, từ trong vòi rồng lặng yên thò ra, trong lúc nhất thời, hàn tinh bắn khắp, phảng phất như lưỡi đao xoay tròn chém về phía Lâm Tiêu.

Thân ở trong vòi rồng, Lâm Tiêu thần tình lạnh nhạt, ngay khi hàn mang lâm thể cũng không thèm nhìn, tay phải hóa thành chưởng đao, nhẹ nhàng bổ ra một đao.

Vòi rồng màu đen bạo toái, Phi Tà Vương phảng phất như bị người đánh bay khỏi hư không, khóe miệng phún máu bay rớt ra ngoài, quần áo nơi ngực vỡ vụn, lộ ra áo giáp bên trong, trên áo giáp có dấu chưởng ngấn hiển hiện, nhìn thấy mà giật cả mình

Chỉ một chưởng nhẹ nhàng, tuyệt chiêu của Phi Tà Vương đã bị phá ngay.

Hời hợt.

Phong đạm vân khinh.

Toàn trường vang lên tiếng hít hơi lạnh liên tiếp, mà ngay cả Cửu Long Vương cũng trợn mắt há hốc mồm.

Thực lực Phi Tà Vương kỳ thật cũng không tính đặc biệt cường đại, nhưng khinh công của hắn rất lợi lại, điểm này Cửu Long Vương rất rõ ràng, Phi Tà Vương chủ tu chính là phong chi áo nghĩa, sáp nhập công kích và thân pháp vào trong phong chi áo nghĩa, đơn thuần tạo nghệ ở phương diện này người có thể vượt qua hắn có rất ít, coi như một ít Vương giả nhị trọng đỉnh phong, cũng không dám nói ở phương diện này có thể thắng được hắn, trước đó lần thứ nhất Cửu Long Vương thua trên tay Phi Tà Vương chính là vì lý do đó.

Nhưng bây giờ, Phi Tà Vương với thân pháp áo nghĩa huyền diệu như thế đối mặt Lâm Tiêu, ngay cả một chưởng cũng không tiếp được, đây là sao?

Sự cường đại của Lâm Tiêu có lẽ còn vượt xa dự liệu của hắn.

- Làm sao có thể?

Đừng nói những người khác không tin, mà ngay cả bản thân Phi Tà Vương cũng không tin, đang di chuyển cực nhanh, thân hình của hắn mơ hồ bất định, mỗi một giây đều biến ảo hơn trăm lần, coi như là một ít Vương giả nhị trọng đỉnh phong cũng chưa chắc có thể tìm được tung tích của hắn, nào nghĩ đến một tiểu tử chỉ mới nhất trọng đỉnh phong lại nhìn ra, càng một chưởng phá vỡ tuyệt chiêu của hắn, bất kể là nhãn lực, lực công kích, độ chính xác, đều hơn xa hắn, khiến Phi Tà Vương bị đả kích cực lớn.

- Tốt, ta đi.

Phi Tà Vương sắc mặt khó coi, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt dữ tợn, thương thế trên người hắn cũng không nặng, nhưng hắn cũng biết, tiếp tục chiến đấu tiếp bại nhất định là mình, thay vì ở chỗ này mất mặt xấu hổ, không bằng trước rời đi, sau đó lại nghĩ cách lấy lại danh dự sau.

Mấy người sau lưng Phi Tà Vương sắc mặt trắng bệch, trong nội tâm do dự, Phi Tà Vương cũng thất bại, bọn hắn đi lên còn hữu dụng sao? Đế quốc Võ Linh đến tột cùng tìm đâu ra tên quái thai này thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.