Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1164: Khu vực hạch tâm (1)



Càn quét hôm nay đến trình độ này, Cửu Long Vương cho rằng đã đủ rồi, trải qua lần này, về sau đại bộ phận Vương giả Sinh Tử cảnh cũng không dám tùy tiện đến chiếm lấy phủ đệ nữa, về phần khu vực hạch tâm, chỗ đó đều là cường giả chân chính, thời gian Lâm Tiêu quật khởi dù sao cũng quá ngắn, theo Cửu Long Vương thấy, so sánh với Vương giả Sinh Tử nhị trọng đỉnh phong còn có chênh lệch nhất định, bởi vậy trong lòng khá lo lắng.

Lắc đầu, Lâm Tiêu nói:

- Đã muốn quét, thì phải quét một lần, chỉ quét khu vực bên ngoài, không quét khu vực hạch tâm làm gì, truyền đi, người khác còn tưởng rằng Đế quốc Võ Linh ta bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Lâm Tiêu ta chính là muốn khiến bọn hắn biết rõ, bất kể là trùng là long, muốn ở lại trong khu vực Đế quốc Võ Linh ta đều phải dựa theo quy củ mà làm.

Nói những lời này, Lâm Tiêu trực tiếp đi vào khu vực hạch tâm.

Chỉ quét bên ngoài, không quét hạch tâm, vậy coi là gì? Bên ngoài chỉ là một ít tôm nhỏ, hạch tâm mới là cá lớn, nếu sợ người khác quá mạnh mẽ, thì căn bản đã không càn quét, trên thực tế, Lâm Tiêu cũng biết khu vực hạch tâm có bộ phận Vương giả thập phần đáng sợ, nhưng nếu dừng lại như vậy, vậy thì cũng không phải phong cách của Lâm Tiêu hắn.

Bọn người Cửu Long Vương liếc nhau, trong ánh mắt hưng phấn đồng thời cũng có chút lo lắng, tuy nhiên tất cả đều kiên định đi theo.

- Người Đế quốc Võ Linh đi khu vực hạch tâm rồi.

- Ông trời của ta ơi, tiểu tử kia sẽ không phải ngay cả khu vực hạch tâm cũng muốn càn quét đấy chứ?

- Theo ta được biết, chiếm lấy phủ đệ khu vực hạch tâm Đế quốc Võ Linh có mấy người là Vương giả nhị trọng đỉnh phong, cũng không phải bên ngoài có thể so sánh được.

- Nhanh, cùng đi lên xem một chút.

Vương giả bị kinh động chung quanh ngày càng nhiều, nguyên một đám điên cuồng đi theo, vô cùng hưng phấn.

- Khu vực hạch tâm, tiểu tử này thật là có gan, đáng tiếc Vương giả ở đó cũng không phải loại du thủ du thực như Thiết Diện Vương ta.

Thiết Diện Vương lắc đầu, cũng đi theo.

Hắn nắm giữ hai mươi lăm đạo Không Gian Đạo Văn miễn cưỡng cũng được xưng tụng là Vương giả nhị trọng đỉnh phong, nhưng là Vương giả nhị trọng đỉnh phong yếu nhất, ở trước mặt những Vương giả nắm giữ hai mươi tám, hai chín đạo Không Gian Đạo Văn, đã triệt để dung nhập áo nghĩa vào trong chiến đấu kia căn bản không đủ xem.

Trong khu vực hạch tâm Đế quốc Võ Linh.

Đám người Lâm Tiêu ngạo nghễ đứng trên không phủ đệ.

Phía dưới, từng tòa phủ đệ xa hoa chiếm diện tích thật lớn tọa lạc, những phủ đệ này khoảng cách đều khá lớn, có được khu vực độc lập, trong đó không ít phủ đệ cũng không kém hơn phủ đệ mà Lâm Tiêu chọn lựa bao nhiêu.

- Quả nhiên không hổ là khu vực hạch tâm.

Thần hồn phóng xuất ra, Lâm Tiêu từ đó cảm nhận được không ít khí tức khủng bố, giấu trong nguyên một đám phủ đệ.

- Lâm Tiêu, đây là danh sách, có cần chúng ta đi cùng không.

Cửu Long Vương xuất ra danh sách, ý của hắn là không muốn kinh động quá nhiều người, càn quét nguyên một đám phủ đệ như vậy không cần đi quá nhiều người, gặp được Vương giả không thể địch cũng có thể kịp thời bứt ra, nếu huyên náo quá lớn, kinh động đến quá nhiều Vương giả thì sẽ không dễ thu thập.

- Không cần.

Mắt nhìn Cửu Long Vương, Lâm Tiêu trong nội tâm thở dài, bị áp bách quá lâu, góc cạnh của đám người Cửu Long Vương cũng đã bị mài bằng, phong mang thu liễm rất nhiều.

Hít sâu một hơi, trong hai mắt Lâm Tiêu bỗng tuôn ra tinh mang khiến người sợ hãi.

- Tất cả vương giả chiếm lấy khu vực hạch tâm Đế quốc Võ Linh chúng ta tất cả đều cút ra đây.

Trong thanh âm Lâm Tiêu ẩn chứa lôi chi áo nghĩa khủng bố, ầm ầm nổ vang trong phiến thiên địa này, phảng phất tiếng sấm ù ù, cuồn cuộn ầm vang.

Đất rung núi chuyển, phong vân biến sắc.

Tiếng rống này không phải chuyện đùa, non nửa thành Nhân Minh đều ầm ầm chấn động dưới tiếng gầm này, tất cả Vương giả vây xem ở phương xa đều trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng mở lớn.

Khí phách, quá khí phách rồi.

Dám công nhiên khiêu chiến với nhiều Vương giả khu vực hạch tâm như vậy, chỉ phần dũng khí này thôi, cũng đủ khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy không bằng rồi ....

Phảng phất một côn quấy đục hồ nước, sau tiếng hét phẫn nộ của Lâm Tiêu, trong phủ đệ phía dưới lập tức liền có động tĩnh.

Sưu sưu sưu.

Từng đạo bóng người bay lên, khí thế trên người đều bàng bạc, phảng phất từng khỏa ngôi sao bay lên, dẫn động Thiên Địa nguyên khí bốn phía.

Tổng cộng có hơn mười tên cường giả, trong đó người yếu nhất cũng thuộc cấp bậc Phi Tà Vương, có mấy người không sai biệt lắm với Thiết Diện Vương, còn có mấy người rõ ràng còn trên cả Thiết Diện Vương, trong đó có ba người thực lực kinh khủng nhất, một lão giả cầm trong tay quải trượng màu đen, một bà lão cầm tú hoa châm và một trung niên thư sinh cầm trong tay cây quạt màu vàng.

Quanh thân ba người này, không gian chi lực lưu chuyển, áo nghĩa di động, khí tức cường đại, so với La Kinh Thiên lão tổ của La Sơn Tông cũng không kém bao nhiêu.

Hơn mười người đứng trên bầu trời, khí thế vậy mà xa xa bao trùm hơn mười người bên phía Lâm Tiêu, uy áp cường đại khiến hư không cũng như đọng lại.

- Lâm Tiêu, không nghĩ tới có ba người Long Trượng Vương, Bạo Châm Vương cùng Kim Phiến Vương ở đây, cái này có chút phiền phức rồi.

Cửu Long Vương sắc mặt thoáng cái thay đổi.

Tam đại Vương giả này là ba người mạnh nhất đã chiếm đoạt khu vực hạch tâm Đế quốc Võ Linh, trong đó Bạo Châm Vương và Kim Phiến Vương đều là cường giả nắm giữ hai mươi tám đạo Không Gian Đạo Văn, mà Long Trượng Vương lại còn nắm giữ 29 đạo Không Gian Đạo Văn, ở thành Nhân Minh uy danh hiển hách, tuyệt đối là đám người cao cấp nhất trong Vương giả nhị trọng.

Vương giả Sinh Tử cảnh đến thành Nhân Minh, chủ yếu chính là vì thám hiểm, lịch lãm rèn luyện và tầm bảo, bởi vậy sẽ rất ít một mực ở trong thành, trong lòng Cửu Long Vương ba người này có một người ở trong phủ đệ đã coi như không tệ rồi, không nghĩ tới ba người đều ở đây, khiến lòng của hắn triệt để chìm đến đáy cốc.

Lâm Tiêu cho dù cường thịnh thế nào, cũng căn bản không cách nào sánh được với ba người a.

- Cửu Long Vương, các ngươi nhiều người như vậy vây ở đây muốn làm gì?

Long Trượng Vương cầm trong tay quải trượng lạnh lùng mở miệng, âm thanh như kim thiết, âm vang rung động.

- Ta vừa rồi nghe thấy có người bảo lão bà tử ta cút ra đây, hiện giờ lão bà tử đã cút ra rồi, không biết cần làm chuyện gì, Cửu Long Vương, ngươi hôm nay nếu không cho lão bà tử ta một công đạo, lão bà tử ta sẽ không bỏ qua đâu.

Tay phải tuổi già sức yếu của Bạo Châm Vương ngón trỏ và ngón cái cầm lấy một cây tú hoa châm, tinh tế chà xát, trong đôi mắt đục ngầu lãnh mang lập loè.

Kim Phiến Vương thì âm hiểm cười hai tiếng, bất động thanh sắc.

Nhìn qua đám người trước mặt, khóe miệng Lâm Tiêu không khỏi cong lên một tia cười lạnh, đối phương quả thực quá vô pháp rồi, bộ dáng cuồng vọng kia, căn bản là không để đám người mình vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.