Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1166: Bạo châm vương



- Không biết sống chết.

Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, nhắm ngay chín tên Vương giả Sinh Tử nhị trọng phía trước, bổ ra chín đao như thiểm điện, chín đao này mỗi một đao đều sáp nhập vào đao hồn áo nghĩa, hơn nữa còn thi triển cả ý cảnh Long Văn Đao Quyết, chỉ một thoáng, vài đầu Cự Long gào thét ngao du hư không, hung hăng đánh về phía chín người vọt tới.

Rầm rầm rầm. . .

Chín đạo ánh đao không thể địch nổi, Long Ảnh tràn ngập, chín tên Vương giả Sinh Tử nhị trọng lập tức thổ huyết bay ngược, áo bào nát bấy, trên hộ giáp bên trong bị chém ra các dấu vết sâu cạn không đồng nhất, lực trùng kích mãnh liệt thiếu chút nữa đã chấn cho nhục thể bọn hắn rung động lắc lư, ngũ tạng lục phủ đều nát bấy, chiến lực giảm đi.

- Quá mạnh mẽ.

Tất cả mọi người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, vài đao đã đánh bay phần đông Vương giả Sinh Tử nhị trọng, thực lực như vậy, coi như là một ít Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong nắm giữ hai mươi sáu hai mươi bảy đạo Không Gian Đạo Văn cũng chưa chắc có thể làm được

- Hảo tiểu tử, thật sự có tài, khó trách ngông cuồng như thế.

Ba người Long Trượng Vương một mực quan sát thực lực Lâm Tiêu, muốn thăm dò lai lịch của hắn, lúc này thấy Lâm Tiêu một chiêu đánh bay chín Vương giả nhị trọng, liền không kìm lòng được mở miệng, thực lực như vậy, quả thật có tư cách cuồng vọng, so với bọn hắn cũng không thua kém bao nhiêu.

Gần mười tên Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng ra tay, trong nháy mắt mỗi người đều trọng thương, thương thế có nhẹ có nặng, nhưng dù là người nhẹ nhất cũng không tốt bao nhiêu, trái lại Lâm Tiêu, khí tức vững vàng, không hề có chút biến hóa nào cả.

- Đáng giận.

Mấy người nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dữ tợn, ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu tràn ngập kiêng kị.

- Tất cả lui ra, các ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Ba người Long Trượng Vương cùng bay ra.

Long Trượng Vương ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu:

- Tiểu tử, quả thật có chút thực lực, đáng tiếc quá mức cuồng vọng rồi, xem ở phân thượng ngươi tu hành không dễ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nói xin lỗi, hơn nữa ngoan ngoãn thối lui, ba người chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ.

- Lúc này còn nói ra lời này, lão già kia, xem ra đầu óc của ngươi không được tốt cho hắn.

Lâm Tiêu cười rộ lên, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, là pháp tắc không thay đổi trong thiên hạ, song phương đã đi đến bước này, không phân ra cao thấp há sẽ từ bỏ ý đồ?

- Người trẻ tuổi hung hăng càn quấy ta đã thấy rất nhiều, nhưng kiêu ngạo như ngươi đây là lần đâu, hẳn là ngươi nghĩ dùng thực lực của mình đủ để trấn áp tất cả sao, đáng tiếc, rất nhiều chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.

Long Trượng Vương ánh mắt sâu kín, ngữ khí bình thản, sâu trong mắt lại tản mát ra sát cơ khiến người sợ hãi.

- Long Trượng Vương, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, để lão bà tử ta cho hắn một chút giáo huấn để hắn biết được trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu.

Lời nói vừa dứt, Bạo Châm Vương tay niết tú hoa châm đột nhiên động thủ, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy tú hoa châm của nàng bỗng nhẹ nhàng nhất chà xát, tú hoa châm vốn ở giữa hai ngón tay nàng bỗng dưng không thấy đâu nữa.

Một đạo ảnh châm vô hình giống như mị ảnh, vô thanh vô tức, chỉ nháy mắt đã đi đến trước mặt Lâm Tiêu, điên cuồng bắn vào mi tâm của hắn.

Oanh!

Bỗng nhiên, hư không giữa Lâm Tiêu và Bạo Châm Vương vỡ ra, lộ ra một thông đạo đen kịt khủng bố dài đến tầm hơn mười trượng, không gian loạn lưu nát bấy trong đó cuốn tới, giống như tận thế tiến đến vậy.

Nhanh!

Quả thật là rất nhanh!

Nhanh đến không thể tưởng nổi.

Bạo Châm Vương vừa ra tay, tú hoa vô ảnh, tốc độ cực nhanh thậm chí khi đã đánh thẳng tới trước mặt Lâm Tiêu thì hư không ven đường mới bắt đầu vỡ tan, căn bản khiến người không kịp đề phòng.

Nhưng nàng nhanh, Lâm Tiêu còn nhanh hơn.

Cũng không thấy Lâm Tiêu ra tay thế nào, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Long Văn Đao trong tay Lâm Tiêu không ngờ đã chém lên tú hoa châm.

Oanh!

Hai cổ lực lượng kinh khủng lập tức va chạm, hình thành một cái hắc động thật lớn, hắc động bành trướng, phảng phất một cái miệng lớn dính máu, thoáng cái cắn nuốt Lâm Tiêu vào trong.

- Lâm Tiêu.

Bọn người Cửu Long Vương khẩn trương kêu to lên, hai mắt gắt gao chằm chằm vào lỗ đen giữa không trung.

- Đều nói bạo châm của Bạo Châm Vương uy lực ngập trời, không thể địch nổi, hiện giờ xem ra không có gì là ghê gớm cả.

Lỗ đen biến mất, thân hình Lâm Tiêu hiển hiện, bên ngoài thân Thiên Mang Khải lưu chuyển, lông tóc không tổn hao gì.

Bạo Châm Vương quả thật rất mạnh, thậm chí không kém gì lão tổ La Kinh Thiên của La Sơn Tông, nhưng Lâm Tiêu trước khi chiến lực không tăng lên đã có thể đánh chết La Kinh Thiên, hôm nay há lại e ngại đối phương.

- Xú tiểu tử, nếu ngươi đã muốn chết, lão bà tử ta sẽ thành toàn ngươi.

Bạo Châm Vương hai mắt đục ngầu, nộ tiếu một tiếng, thanh âm khó nghe đến cực điểm, hai tay trong lúc lơ đãng liền run lên ba cái

XIU.... XIU... XÍU... UU!

Ba đạo tú hoa châm xuyên thẳng qua hư không, dưới sự bao bọc của không gian chi lực vô thanh vô tức, từ ba góc độ bất đồng bắn về phía Lâm Tiêu, so với trước kia càng thêm xảo trá, hung mãnh.

- Đã cho lão bà ngươi ra tay, cũng nên đến phiên ta rồi, Bá Long Bất Tức.

Long Văn Đao Quyết đệ tam thức Bá Long Bất Tức chém ra, bá long thân ảnh cực lớn bay lượn Cửu Thiên, hung hăng đụng vào công kích của Bạo Châm Vương, ở trong ba đạo tú hoa châm vỡ ra một đạo khe hở rất nhỏ.



Thân hình Lâm Tiêu như điện, ở ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc hắn lập tức nhảy vào khe hở, thân hình lập lòe mấy cái liền đi đến trước mặt Bạo Châm Vương, Long Văn Đao Quyết thức thứ tư Huyền Long Vô Hối ngang nhiên bổ ra.

- Thiên Ảnh Mê Mông.

Trước người Bạo Châm Vương bỗng nhiên xuất hiện bóng châm rậm rạp chằng chịt, biến ảo như nước chảy, ngăn ánh đao lại.

- Phá.

Lâm Tiêu quát lạnh, đao hồn nhất trọng đỉnh phong dung nhập trong ánh đao, một tiếng ầm vang, ngàn vạn bóng châm chia năm xẻ bảy, Bạo Châm Vương bay ngược ra ngoài.

Bá!

Thân hình Lâm Tiêu đuổi sát theo, không cho đối phương chút cơ hội thở dốc nào, lại chém ra một đao, ánh đao chưa ra, một cổ cảm giác nguy cơ nồng đậm đã lướt qua trong lòng hắn, thân hình xoay chuyển, Lâm Tiêu dùng một loại tư thái không thể tưởng tượng nổi chém ra ngoài.

Oanh!

Chân Nguyên kích động, hư không xé rách, phiến ảnh màu vàng cùng ánh đao đụng vào nhau, song song mất đi.

Cách đó không xa, khóe miệng Kim Phiến Vương lộ nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng khiến người sợ hãi.

Ở bên phía khác, Long Trượng Vương cũng lướt tới, tam đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong từ ba góc độ bao vây lấy Lâm Tiêu.

- Cái này. . . Quá hèn hạ.

Bọn người Cửu Long Vương chửi ầm lên, bao vây ba người Long Trượng Vương lại, ba người Long Trượng Vương ở thành Nhân Minh tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng không được xếp vào hàng ngũ thập đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong, nhưng cũng chỉ kém một chút, nhưng bây giờ ba người đã sớm thành danh vậy mà liên thủ đối phó một tiểu bối, quả thực khinh người quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.