Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1192: Chiến trường Cổ Tộc (1)



Long Tượng Vương và Thiết Lân Vương liếc nhau, cười khổ đồng thời cũng có chút khiếp sợ, vừa mới bắt đầu, thái độ bọn hắn đối với Lâm Tiêu cũng chỉ vì Khôi Đấu lão tổ, không thể tưởng được thực lực của đối phương lại đáng sợ như thế, khó trách lão tổ lại thu hắn làm thân truyền đệ tử, đồng thời, Long Tượng Vương cũng hiểu rõ ý lão tổ, dùng thực lực Kim Giáp Vương bày ra trước kia mà xem, không ít cấm địa bên trong Man Hoang Cổ Địa hắn đều có năng lực xông vào, không mình phải đi theo bảo hộ.

Tiến vào động phủ của mình, Lâm Tiêu đánh giá một chút, phát hiện động phủ rất lớn, thiết bị đầy đủ hết, hơn nữa ngọn núi này cũng không biết do chất liệu nào tạo thành, vô cùng cứng rắn, một kích toàn lực của Lâm Tiêu cũng không cách nào lưu trên đó bất kỳ dấu vết nào, cho dù ở bên trong tu luyện, cũng hoàn toàn không cần lo lắng sẽ hủy hoại động phủ.

Đi đến trước cửa sổ, Lâm Tiêu có thể quan sát tình cảnh trong thành Yêu Minh, không ít Yêu vương ra ra vào vào, vô cùng bận rộn, yêu khí nồng đậm ở phía trên hội tụ tạo thành một đám yêu vân vĩnh viễn không tiêu tan đi.

Lòng Lâm Tiêu nặng trịch, Nhân tộc muốn một lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo trên đại lục Thương Khung, quả thật là gánh nặng đường xa ah.

Thành Nhân Minh, tu luyện thất.

Chung quanh bản tôn Lâm Tiêu có hai đạo khí lưu không ngừng lưu chuyển, phảng phất như một Thái Cực cầu, chiếu rọi lẫn nhau, khiến cả gian phòng lúc lạnh lúc nóng.

Hai đạo khí lưu tiêu tán, Lâm Tiêu mở mắt.

- Thời gian hơn một tháng, cuối cùng đã cảm ngộ hỏa chi áo nghĩa và băng chi áo nghĩa đến sáu thành, bắt đầu từ ngày mai, liền tìm kiếm tin tức có quan hệ đến Thái Nhất Hoang Long Phù đi, ta cũng không tin, bằng địa vị của ta ở hai nơi nhân, yêu đi tìm hiểu tin tức lại không thu được gì.

Trong mắt Lâm Tiêu tinh mang lập loè, toát ra hào quang kiên định, bản tôn và phân thân đều đi tới Man Hoang Cổ Địa, rốt cục có thể bắt đầu làm lớn một hồi rồi.

Mấy ngày kế tiếp, bản tôn và phân thân Lâm Tiêu phân biệt ở thành Nhân Minh và thành Yêu Minh tìm hiểu lấy tin tức, một người là người mạnh nhất một phương Đế quốc Võ Linh, một người là đệ tử tam đại cung chủ sơn mạch Liên Vân, vô luận là thân phận nào đều đủ cho Lâm Tiêu tiếp xúc được rất nhiều tin tức mà Vương giả bình thường không biết được, đặc biệt là Lâm Tiêu còn có thể phân biệt tìm Huyền Diệu Vương và Long Tượng Vương nghe ngóng, với tư cách là người trấn thủ hai đại minh thành, tin tức của bọn hắn không thể nghi ngờ là rất linh thông.

Mấy ngày qua đi, trong phủ đệ thành Nhân Minh, trong tay Lâm Tiêu cầm một phần tư liệu.

- Chiến trường Cổ Tộc sao?

Lâm Tiêu hơi nhíu mày lại

Những ngày này, hắn cơ hồ đã dùng hết tất cả biện pháp tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới vẫn không tìm được xuất xứ cụ thể của Thái Nhất Hoang Long Phù, bất quá ngược lại cũng không phải không thu hoạch được gì, vô luận là tin tức bên Nhân tộc hay là Yêu tộc đều chỉ cùng một chỗ, đó chính là Chiến trường Cổ Tộc.

Chiến trường Cổ Tộc, là một mảnh cổ chiến trường ở Man Hoang Cổ Địa, chính như kỳ danh, năm đó trên phiến chiến trường này, nghe nói có cường giả các loại chủng tộc đại chiến, trong đó rất có thể có cường giả Long tộc Viễn Cổ vẫn lạc, mà chỗ đó, cũng là nơi có thể xuất hiện bảo vật nhất.

- Tốt, vậy thì đi Chiến trường Cổ Tộc xem một chút.

Trong nội tâm Lâm Tiêu lúc này đã có quyết định, sau khi tìm hiểu được một ít tư liệu về Chiến trường Cổ Tộc, ngày hôm sau, bản tôn và phân thân Lâm Tiêu đồng thời rời khỏi thành, tiến đến Chiến trường Cổ Tộc.

Thành Nhân Minh, chỗ phủ đệ Dược Vương Cốc.

Một gã Vương giả mặc áo giáp lặng yên đi vào trong một tòa phủ đệ rộng rãi.

- Văn Dược Vương đại sư, tiểu tử ngươi bảo ta giám thị đã từ cửa Đông rời khỏi thành Nhân Minh, hơn nữa còn là một mình một người rời đi.

Đứng ở trước mặt Văn Dược Vương, Vương giả kia cung kính nói.

- Tốt, đợi lâu như vậy, tiểu tử kia cuối cùng cũng ra ngoài rồi, hơn nữa chỉ có một người, kẻ này thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Văn Dược Vương bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ.

- Kim Địa Vương, đây là thứ ta đáp ứng ngươi, chuyện này, hi vọng ngươi chớ nói ra ngoài.

Văn Dược Vương vung ra một bình ngọc.

Kim Địa Vương tiếp nhận bình ngọc, mở ra ngửi ngửi, một cổ đan hương nồng đậm thơm ngát lập tức tràn ra, đậy cái nắp lại, Kim Địa Vương cười hắc hắc:

- Đó là tất nhiên, ta cũng không muốn đến lúc đó bị Đế quốc Võ Linh tìm phiền toái, hợp tác với Văn Dược Vương đại sư quả nhiên hào sảng, về sau có việc, Kim Địa Vương nhất định nghĩa bất dung từ.

Nhận lấy bình ngọc, Kim Địa Vương quay người rời đi.

- Người tới.

Đợi Kim Địa Vương đi rồi, Văn Dược Vương lập tức quát lạnh.

- Có.

- Ngay lập tức đi thỉnh Vô Song Vương, bảo hắn dọc theo tung tích tìm đến.

- Vâng.

- Lâm Tiêu ah Lâm Tiêu, ở thành Nhân Minh ta không làm gì được ngươi, ra khỏi thành Nhân Minh, Thiên Hỏa của ngươi chính là của Văn Dược Vương ta rồi.

Âm thanh âm lãnh từ miệng hắn phát ra, trong đôi mắt Văn Dược Vương tản mát ra một tia hào quang khiến người sợ hãi, cả người bỗng nhiên lóe lên, bất ngờ biến mất trong phủ đệ.

Trong một mảnh sơn cốc bên ngoài thành Nhân Minh mấy mười vạn dặm.

Vù vù, cuồng phong màu đen cuốn khắp, thổi bay cát sỏi trên mặt đất, tạo thành một mảnh cảnh tượng giống như tận thế vậy.

Nơi này là Hắc Toàn Cốc cực kỳ đáng sợ tại Man Hoang Cổ Địa, những cuồng phong màu đen này cũng không phải vòi rồng bình thường, mà là một loại vòi rồng ẩn chứa Yên diệt hạt khủng bố, bình thường Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng tiến vào, trong khoảnh khắc sẽ lập tức tan thành mây khói, mà Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng, cũng không cách nào ở lại đây quá lâu, chỉ có những Vương giả nhị trọng đỉnh phong mới có thể sinh tồn nơi này thôi.

Bất quá bởi vì nơi này cả ngày thổi mạnh gió lốc yên diệt, không có một ngọn cỏ, lại không có bất kỳ bảo vật nào, bởi vậy nó liền trở thành tuyệt địa ít ai lui tới tại Man Hoang Cổ Địa, rât ít khi có Vương giả tới đây.

Nhưng hôm nay, trong sơn cốc trước kia it ai lui tới lại bỗng nổi lên gợn sóng.

Trong sơn cốc không gian chấn động lóe lên, một gã Vương giả mặc áo choàng màu đen, không thấy rõ khuôn mặt trống rỗng xuất hiện ở phía trên sơn cốc, gió lốc yên diệt màu đen quét lên người hắn, lại không thể mang đến cho hắn bất cứ tổn thương nào cả.

Mà sau khi Vương giả này xuất hiện, trong sơn cốc lại lần nữa bay vút ra hai gã Vương giả, ba người đứng ngạo nghễ phía trên sơn cốc, tất cả đều tản ra khí tức khủng bố.

- Cổ Luân huynh, ngươi đến nơi đây, là đã có tin tức về tiểu súc sinh kia sao?

Một người trong đó lưng đeo thiết kiếm, đôi mắt lăng lệ, dữ tợn mở miệng, trong hai tròng mắt tràn đầy cừu hận, đúng là Thiết Kiếm Vương của Danh Kiếm Sơn Trang.

- Đúng vậy, Lâm Tiêu kia đã ra khỏi thành Nhân Minh.

Người áo choàng nói.

- Đợi lâu như vậy, chúng ta rốt cục đợi được ngày hôm nay rồi .

Thiết Kiếm Vương và một gã Vương giả khác liếc nhau, thần sắc đều kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.