Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1323: Đăng thiên phong (1)



Thế nhân đều nghị luận, rất nhiều võ giả đều nghe ngóng chân tướng, chờ đợi bốn đại đế quốc và những tông môn bàn bạc.

Rốt cục Danh Kiếm Sơn Trang có người đứng ra chất vấn Lâm Tiêu, vì sao đánh chết lão tổ Danh Kiếm Sơn Trang của hắn, muốn cường giả thiên hạ đòi công đạo cho Danh Kiếm Sơn Trang.

Ngay sau đó, Âm Tà Tông, Huyền Linh tông của Đế quốc Thiên Huyền đều đứng ra, yêu cầu đám người Lâm Tiêu phải giải thích rõ chân tướng những vương giả như Tà Hồn Vương, Linh Diệt Vương tại sao lại chết.

Từ đó có thể thấy được, có một độc thủ sau màn đang âm thầm quấy đục sự thật, có mục đích khác.

Quỷ dị là, vương giả lúc ấy có mặt ở đương trường lại không ra mặt giải thích, chuyện dường như chỉ có một mặt mà thôi, rất nhiều người đều chỉ trích ba người Lâm Tiêu, yêu cầu tổ chức đại hội Đăng Thiên Phong bọn họ phải có giải thích.

Lâm Tiêu trong bế quan nhận được tin tức này thì nhíu mày, chân tướng của chuyện này có hơn ngàn người nhìn thấy, nhưng mà tiếng gió vẫn rõ ràng như vậy, hiển nhiên có ít người vì lợi ích mà thôi động chuyện này.

- Chủng tộc vào thời khắc nguy nan như thế, rõ ràng còn có người vì lợi ích mà làm ra chuyện này, để cho ta biết rõ hắn là ai, ta tất giết hắn.

Trong lòng Lâm Tiêu nảy sinh ác độc, đôi mắt lạnh lùng.

So sánh với ba đại thế lực Yêu tộc liên thủ, Nhân tộc quả thực là nắm cát vụn, hoàn toàn làm theo ý mình.

Nhưng mà có tiếng gió truyền ra, lần tụ tập Đăng Thiên Phong này là cường giả ba đế quốc tổ chức để trấn áp Lâm Tiêu ba người, nguy hiểm vạn phần.

Tin tức này tuy vừa xuất hiện, lại bị rất nhiều tin tức bao trùm, nhưng vẫn lọt vào trong tai Lâm Tiêu, dường như có người cố ý truyền lời nhắc nhở hắn.

- Ta thật sự muốn xem là ai trấn áp ai!

Lâm Tiêu không giận ngược lại mà cười.

Lúc này hoàng đế đế quốc Bách Lý Tỳ bệ hạ thông báo với Lâm Tiêu, hắn nhận được tin tức lần tụ hợp Đăng Thiên Phong này đối phương chỉ mặt Lâm Tiêu phải có mặt, chỉ sợ Đế quốc Thiên Huyền lòng mang làm loạn, không tham gia thì tốt hơn.

Lâm Tiêu cười lạnh lắc đầu, nếu hắn không đi, còn không biết đối phương bố trí thế nào, hơn nữa hắn biết rõ với tính cách của Tịnh Thiên Huyên cùng Huyền Diệu Vương là tất nhiên sẽ đi.

Bách Lý Tỳ bệ hạ cực lực khuyên can, nhưng không cách nào thay đổi được quyết định của Lâm Tiêu.

- Yên tâm, ta sẽ không để mình lâm vào tuyệt địa đâu.

Lâm Tiêu rất tự tin, trong khoảng thời gian này tiểu Viêm không ngừng hấp thu hỏa chi lực trong Yêu Hoàng tinh huyết, thực lực đã tăng lên tới tam trọng đỉnh phong, hơn nữa chính hắn, trừ khi lúc đó có Tôn Giả xuất hiện, hắn không sợ bất luận kẻ nào.

- Nếu như chỉ là thương nghị đối kháng Man tộc thì còn tốt, nếu thật sự có người mượn chuyện này làm loạn, vậy đừng trách ta không niệm tình đồng tộc.

Lâm Tiêu thật tức giận, vào thời điểm này Nhân tộc vẫn còn lục đục với nhau, đây là sợ nguy cơ hủy diệt tới chưa đủ nhanh sao?

Hắn âm thầm liên hệ với Tịnh Thiên Huyên cùng Huyền Diệu Vương, từ hai người biết được, tụ hợp Đăng Thiên Phong lần này có người chuẩn bị gây sóng gió, ba người không sợ hãi, đều đang chờ xem mục đích của đối phương.

Rồi sau đó ba người Lâm Tiêu giống trống khua chiên, dắt tay nhau tiến về Đăng Thiên Phong, e sợ thế nhân không biết, quang minh chính đại, không sợ hãi đi tới hiểm địa Đế quốc Thiên Huyền.

Trên quảng trường trước cung điện tiếng người huyên náo, rất nhiều cường giả tụ tập từ bốn phương tám hướng, hội tụ một đường, trong đó tuyệt đại đa số đều là vương giả sinh tử nhất, nhị trọng, bàn dài trước cung điện có cường giả đỉnh cấp của bốn đế quốc, là kiêu hùng cự phách, khí thế kinh người.

Lâm Tiêu ba người xuất hiện làm cho người trước cung điện kinh hãi, thật không ngờ bọn họ thật dám tới.

Lâm Tiêu, Tịnh Thiên Huyên lúc trước có danh tiếng đệ nhất thiên tài đại lục cũng bỏ đi, có thể trở thành vương giả, mỗi người bọn họ đều là kẻ nổi bật trong cùng thế hệ, nhưng lúc này gây ra phong ba lớn như thế, chấn động đại lục, những người này thần sắc rất phức tạp.

- Họ Lâm, ngươi thật lớn mật, hại chết tổ sư nhà của ta!

Một tên vương giả Danh Kiếm Sơn Trang kêu to, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.

- Ngươi trả mạng cho tông chủ của ta!

Cường giả Âm Tà Tông cũng kêu to lên, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt ba người Lâm Tiêu bình tĩnh, căn bản không nhìn bọn họ, bước đi tới trước đại điện, đối mặt kiêu hùng cự phách khắp nơi, đi vào vị trí đế quốc của mình, ngồi xuống ghế, thong dong mà trấn định.

- Lớn mật, là ai cho ngươi ngồi xuống.

Bên cạnh có một nhân vật kiêu hùng của Đế quốc Thần Vũ nhìn Lâm Tiêu gào lên.

- Sư tổ, giết hắn, báo thù cho Thiên Uyên Vương tiền bối.

- Tông chủ nhà ta vẫn lạc không rõ, chết quá oan uổng, không giết Lâm Tiêu, không thể giải tỏa sự căm phẫn người trong thiên hạ.

Trên quảng trường, rất nhiều vương giả kêu gào, đều mang theo sát ý xông tới đài thủ tịch.

- Thiên Uyên Vương tiền bối làm người thiện lương, trung hậu, hắn vẫn lạc là tổn thất không thể đo lường của Đế quốc Thần Vũ.

- Đều là nhân kiệt thế gian, đều là kiêu hùng một phương ah, chuyến đi chí bảo điện rốt cuộc xẩy ra cái gì, vì sao lại có nhiều vương giả vẫn lạc như thế?

Không ít người thở dài, rất tiếc hận, đầu mâu trực chỉ Lâm Tiêu.

- Còn nói cái gì, trói hắn lại thẩm vấn đi.

- Hừ, nhất định là kẻ này thấy bảo vật đỏ mắt, mưu giết tiền bối tộc ta, giết hắn, tế điện những tiền bối trên trời có linh thiên.

Trên quảng trường, rất nhiều vương giả kêu to.

Mọi người rất chỉnh tề, đầu mâu trực chỉ vào Lâm Tiêu, cố ý xem nhẹ Tịnh Thiên Huyên cùng Huyền Diệu Vương, bởi vì hắn trẻ tuổi nhất, và đế quốc Vũ Linh cũng yếu nhất.

- Câm miệng!

Lâm Tiêu nhìn qua bọn chúng, nói:

- Lần tụ hợp Đăng Thiên Phong lần này là thương nghị tương lai Nhân tộc, không phải là nơi để các ngươi kêu gào.

Trên quảng trường, tất cả mọi người khẽ giật mình, rồi sau đó tức giận, Lâm Tiêu ngang nhiên không có đặt bọn họ vào trong mắt, rõ ràng là tự xem mình bình khởi bình tọa với các kiêu hùng cự phách bốn đế quốc, thái độ hung hăng càn quấy, cũng biết thời điểm bọn họ thành danh, kẻ này còn không biết đang chơi bùn ở đâu đấy.

- Chư vị, đã thời gian đã đến, vì sao không thương nghị chuyện chống cự Man tộc xâm lấn.

Lâm Tiêu nhìn qua các vương giả khác nói ra.

- Ha ha, việc chống cự Man tộc thế nào, tất nhiên là phải thương nghị, nhưng mà trước đó, chúng ta phải làm rõ nguyên nhân cái chết của mấy vương giả Diệt Linh Vương đã,

Một lão giả râu tóc hoa râm của Đế quốc Thiên Huyền nói chuyện, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu mang theo sát ý vô tận.

Người này là Vô Không lão tổ Vô Không Môn, rốt cục cũng mò ra gây khó dễ.

- Nói đúng, Lâm Tiêu, ngươi thật lớn mật, dẫn ra tai họa lớn như thế, còn dám tới đây?

Một tên cự phách khác cũng lên tiếng.

- Đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm, ta có gì không dám tới?

Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, không có một chút sợ hãi nào cả.

- Tốt, tốt, có can đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.