Võ Đạo Đan Tôn

Chương 25: Thối thể đan (1)



Hai người Vương Kiện, Triệu Phi sau lưng Lâm Tiêu ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong lồng ngực huyết dịch bành trướng, không cách nào tự ức, nguyên một đám trong đôi mắt lóng lánh ra hào quang sáng chói, mà rất nhiều đệ tử xúm ở chung quanh luyện công đại sảnh cũng đều xôn xao.

- Hừ, Lâm Tiêu, lời này của ngươi là có ý gì, chúng ta chỉ là muốn cùng ngươi đổ đấu một hồi, nếu ngươi không dám thì trực tiếp thừa nhận là được, không cần chụp cái mũ lớn vậy đâu!

Lưu Lực tiến lên một bước, cười lạnh quát.

Chuyện đánh mất võ đức này, Lưu Lực bọn hắn tuyệt đối không thể thừa nhận, đành phải chuyển chuyện về phía đổ đấu.

- Đổ đấu?

- Đúng vậy, xem thân thủ của ngươi, nghĩ đến có lẽ ở trong nhà đã khổ luyện qua một phen, cho nên mới hung hăng càn quấy như thế, không bằng chúng ta đổ đấu một phen, không biết Lâm Tiêu ngươi có gan tiếp hay không?

Lưu Lực ánh mắt lóe lên, trong nội tâm cười lạnh.

- Đổ đâu!

Các học viên chung quanh nghe thế vốn ngẩn ngơ, chợt mỗi người toàn thân đều trở nên hưng phấn như gà chọi. Trong Huấn Luyện Quán không cho phép lén ẩu đả, nhưng nhiều đệ tử như vậy ở chung khó tránh khỏi sẽ có xung đột, bởi vậy Huấn Luyện Quán có quy định chỉ cần song phương đồng ý thì có thể tiến hành tỷ thí công khai, như vậy vừa có thể giải quyết xung đột, lại có thể xúc tiến trao đổi giữa đệ tử, khiến đệ tử tu luyện càng có động lực.

Đương nhiên, đối việc tỷ thí, yêu cầu của Huấn Luyện Quán cũng vô cùng nghiêm khắc, đầu tiên là phải song phương đồng ý, một phương không đồng ý thì quyết không thể tiến hành, tiếp theo chính là không được đánh chết, đánh tàn đối thủ, một khi trong tỉ thí có đệ tử bị đánh chết, bất kể có phải cố ý hay không, phương khác tất nhiên sẽ bị trục xuất Huấn Luyện Quán, không có lựa chọn thứ hai, còn nếu trong tỷ thí đánh tàn phế đối thủ, cũng sẽ gặp phải trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, dù sao Huấn Luyện Quán đưa ra quy định tỷ thí cũng chỉ vì khích lệ đệ tử khiêu chiến lẫn nhau, đề cao lẫn nhau, khiến trong đệ tử xuất hiện càng nhiều võ giả và cường giả, mà không phải khiến các học viên tranh giành đấu đá, tàn sát lẫn nhau.

Bởi vậy ở Huấn Luyện Quán, chuyện tỷ thí là rất bình thường, mà thường thường song phương tỷ thí đều đưa ra phần thưởng làm đánh bạc, bởi vậy được xưng là đổ đấu.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều dời ánh mắt về phía Lâm Tiêu, chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Lâm Tiêu, không thể đáp ứng bọn hắn.

Hai người Vương Kiện và Triệu Phi cuống quít đứng lên, lo lắng nói, Lưu Lực chính là cường giả Luyện Cốt đỉnh phong, thực lực siêu quần, có được gần 800 cân khí lực, mà Lâm Tiêu không lâu trước vẫn chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, 400 cân khí lực, cho dù hiện giờ có tinh tiến, cũng hoàn toàn không thể nào là đối thủ của Lưu Lực được.

- Hừ, hai tên phế vật các ngươi, còn không biết xấu hổ là đệ tử Luyện Cốt hậu kỳ, nguyên một đám thực lực 700 cân đều là sống trong bụng chó sao? Ta thấy Lâm Tiêu không giống các ngươi, tuyệt đối không phải là người không dám tiếp đổ đấu.

Đam người Lưu Lực một bắt đầu trào phúng, trong giọng nói càng mang theo một tia khích tướng:

- Hơn nữa, ta cũng không phải muốn ngươi cùng ta đổ đấu, chỉ cần ngươi đánh bại Diêu Kính là được, ca của ngươi Lâm Hiên chính thiên tài lững lẫy nổi danh khắp Tân Vệ Thành, ngươi thân là đệ đệ, sẽ không ngay cả chút dũng khí này cũng không có đấy chứ?!

Trong đám người Lưu Lực đi ra một thiếu niên thấp bé, trong một đôi mắt tam giác lóe ra hào quang âm lãnh, chính là Diêu Kính ở vào Luyện Cốt hậu kỳ, có được 700 cân khí lực, trong đám người Lưu Lực có thực lực gần với Lưu Lực.

- Đổ đấu?

Lâm Tiêu vỗ vỗ bả vai hai người Vương Kiện để an ủi, chợt cười lạnh nói:

- Không biết ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?

- Sảng khoái!

Lưu Lực cười dài một tiếng, con mắt híp thành một đường, trong đó lãnh mang hiện lên:

- Rất đơn giản, ngươi không phải muốn xuất đầu cho Vương Kiện, Triệu Phi bọn hắn sao? Trong mắt của ta, ngươi với bọn hắn đều là phế vật, rác rưởi, nếu như ngươi thua thì phải ở trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt chúng ta, còn phải hô lên một câu, ta là rác rưởi, phế vật, đại ca Lâm Hiên ngươi cũng là phế vật, một nhà các ngươi đều là phế vật, rác rưởi!

Lưu Lực ngửa đầu, dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nói, hai đầu lông mày mang theo một tia dữ tợn biến thái.

- Chính là đánh bạc cái này, ha ha, cả nhà bọn họ đều là phế vật, vậy Lâm Hiên kia cũng vậy! Thiên tài chó má gì chứ, kỳ thật chỉ là rác rưởi!

Bọn người Diêu Kính, Lý Lạc mỗi người đều càn rỡ cười ha hả, Lưu Lực nói ra điều kiện này, trong lòng bọn hắn cảm thấy so với bất cứ thứ gì càng thêm thống khoái. Đại ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu chính là thiên tài chân chính, năm đó ở Tân Vệ Thành cũng là nhân vật minh tinh, có thể khiến Lâm Tiêu chính miệng nói đại ca của hắn là rác rưởi, loại cảm giác này so với bất cứ điều gì càng thêm thoải mái.

Có cái gì khoái hoạt hơn so với chà đạp tôn nghiêm người khác chứ?

- Ha ha, tốt!

Một đám đệ tử đố kị nhân tài chung quanh cũng theo chân ồn ào, tâm tư đố kị của người luôn rất biến thái, tuy rằng đại ca Lâm Tiêu đã qua đời, nhưng thông qua Lâm Tiêu giẫm giẫm vài cái, lại có thể thỏa mãn cảm giác về sự ưu việt biến thái của bọn hắn.

Bọn hắn đều không có thấy, khi Lưu Lực nói ra những lời này, ngón tay phải Lâm Tiêu lại không tự chủ được bỗng run run, nếu có người quen thuộc Lâm Tiêu liền sẽ biết, trong lòng Lâm Tiêu đã thật sự phẫn nộ rồi.

Ở trong lòng Lâm Tiêu, cha mẹ, ca ca, muội muội đều là kiêng kị của hắn, Long có nghịch lân, sờ vào tức nộ. Mà người nhà, chính là nghịch lân của Lâm Tiêu.

- Nếu như ngươi thua thì sao?

Lâm Tiêu trong nội tâm tức giận, nhưng biểu lộ lại có vẻ rất tỉnh táo, trong lời nói toát ra một cổ tự tin cường đại .

- Thua?

Lưu Lực ngơ ngác một chút, hắn thật sự chưa từng nghĩ qua vấn đề này, bất quá lúc này hắn tự nhiên sẽ không luống cuống, cười lạnh nói:

- Hừ, nếu như chúng ta thua, vậy thì một đoạn Hóa Lực Đằng này sẽ là của ngươi.

Lưu Lực từ trên người xuất ra một túi da thú, nhẹ nhàng mở ra, bên trong lộ ra một đoạn hành đằng màu đỏ dài chừng cánh tay trẻ con, ngoài ra, còn có một bình sứ màu trắng cùng với hơn mười hai tán bạc vụn, Lưu Lực cầu hành đằng màu đỏ trong tay, nói với Lâm Tiêu.

Hóa Lực Đằng chính là nhất giai linh dược, thuộc về linh dược có thể trực tiếp phục dụng, bởi vậy có chút trân quý, trên thị trường cũng ít khi thấy, một đoạn như vậy, một gã đệ tử Luyện Cốt kỳ sau khi phục dụng bình thường có thể tăng lên 30 cân khí lực.

Bất quá giờ phút này tất cả mọi người ở đây lại thần kỳ không dời mắt vào Hóa Lực Đằng trên tay Lưu Lực, mà đều tập trung vào bình sứ máu trắng trong túi da thú kia, giống như nghĩ tới điều gì đó, nguyên một đám ánh mắt đều lửa nóng.

Mà ngay cả ánh mắt Lâm Tiêu cũng rơi vào trên bình sứ màu trắng kia, tựa như đang tự hỏi gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.