Võ Đạo Đan Tôn

Chương 39: Trợ lý giáo quan



Đôi mắt to như chuông đồng của yêu thú giống với Địa Long có chút nheo lại, ngay khi Độc Giác Hào Trư sắp đụng vào lập tức nghiêng người né qua, cái đuôi như sắt thép lần nữa quất ra, bành! Độc Giác Hào Trư bị cực lực quất cho lần nữa quay cuồng, không đợi nó có phản ứng gì, yêu thú giống như Địa Long kia theo sát lấy, một đôi thiết trảo hung hăng đánh vào đầu Độc Giác Hào Trư, móng vuốt sắc bén trực tiếp tách ra da lông dày của đối phương, máu tươi như suối phun từ trong đó phun ra, sau một khắc, yêu thú kia mở ra miệng lớn dính máu dữ tợn, một ngụm cắn lấy cổ Độc Giác Hào Trư.

Rống, rống!

Độc Giác Hào Trư phát ra tiếng tru lên điên cuồng, thân hình lăn qua lăn lại trên mặt đất, máu tươi từ cổ họng của nó không ngừng phún ra, thời gian dần trôi qua, Độc Giác Hào Trư quay cuồng cũng càng ngày càng yếu, chỉ chốc lát sau đã bất động

- Hiện giờ trong nhất tinh yêu thú đã cơ hồ không có đối thủ, bất quá so sánh với nhị tinh yêu thú, ta vẫn còn hơi yếu hơn một chút.

Trong mắt yêu thú giống như Địa Long kia lộ ra biểu lộ nhân tính hóa, đúng là Toản Địa Giáp do Lâm Tiêu khống chế.

Trong một tháng gần đây, Lâm Tiêu mỗi ngày đi Huấn Luyện Quán học tập, tu luyện, nhưng ở phương diện Toản Địa Giáp lại không thư giãn, mỗi ngày đều khống chế Toản Địa Giáp đi ra ngoài chém giết, hơn nữa chuyên môn tìm kiếm nhất tinh yêu thú.

Không đến một tháng, nhất tinh yêu thú chết dưới tay Lâm Tiêu ít nhất đã có hai mươi đầu, trong đó không thiếu tồn tại trong nhất tinh yêu thú có thể nói là xưng hùng như Độc Giác Hào Trư này.

Chém giết điên cuồng khiến Toản Địa Giáp phát triển cực nhanh, thân hình vốn chỉ có 2m hôm nay đã dài đến 2m5, cả người đầy cơ bắp, lân giáp rõ ràng, tràn đầy lực lượng bạo tạc.

Bất quá cho dù trong nhất tinh yêu thú đã khó kiếm đối thủ, nhưng Lâm Tiêu lại rõ ràng, Toản Địa Giáp mà mình khống chế cách nhị tinh yêu thú vẫn còn chút chênh lệch. Nhất tinh yêu thú và nhị tinh yêu thú mặc dù chỉ kém một giai, nhưng chênh lệch lại thật lớn, trước đó Lâm Tiêu khống chế Toản Địa Giáp xa xa nhìn thấy một đầu nhị tinh Huyết Văn Nha Hổ, khí tức đáng sợ mà chỉ nhị tinh yêu thú mới có liền khiến Lâm Tiêu phải dừng bước ở xa xa.

- Nếu Toản Địa Giáp tiến giai thành nhị tinh yêu thú, nơi ta có thể đi liền sẽ nhiều hơn, đến lúc đó có thể đi vào sâu trong sơn mạch sưu tầm nhị cấp linh dược rồi.

Lâm Tiêu trong nội tâm suy tư, một bên đi đến Độc Giác Hào Trư đã mất mạng, cúi đầu cắn xé lấy.

Nếu là đê giai yêu thú có được trí tuệ, biết rõ suy nghĩ của Lâm Tiêu giờ phút này chỉ sợ cả đám đều sẽ điên cuồng gào thét, biểu đạt bất mãn rồi.

Yêu thú khác với nhân loại, chúng tiến giai càng gian nan hơn nhân loại, trừ đi một ít yêu thú cường đại bởi vì vừa sinh ra, vị thành niên nên khiến thực lực thấp ra, cấp bậc đại bộ phận yêu thú cơ hồ đều cố định, những nhất tinh yêu thú như Tật Phong Lang, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng không cách nào tiến giai nhị tinh, Toản Địa Giáp phân thân của Lâm Tiêu trong hai tháng ngắn ngủn đã từ nhất tinh trung kỳ phát triển đến nhất tinh đỉnh phong, tốc độ phát triển so với một yêu thú cường đại ẩu sinh thể còn nhanh hơn rất nhiều, một khi truyền đi đủ để khiến cho toàn bộ yêu thú giới phải điên cuồng.

Một lát sau, đầu Độc Giác Hào Trư nghiêm chỉnh liền chỉ còn lại một nửa, Lâm Tiêu cắm móng vuốt sắc bén vào trong một nửa thân hình Độc Giác Hào Trư còn lại, kéo vào trong huyệt động dưới đất của mình.

Bởi vì thân thể phát triển nên Lâm Tiêu đã xây huyệt động lớn hơn một chút, chỗ sâu nhất của huyệt động còn có hai cây linh dược màu xanh biếc, tản ra linh dược khí tức yếu ớt .

Đây là hai cây nhất giai linh dược Lâm Tiêu tìm được vài ngày trước, bất quá bởi vì hai gốc linh dược này không biết luyện chế cũng không thể trực tiếp phục dụng nên Lâm Tiêu cũng không cố ý để Toản Địa Giáp đưa về.

Sau khi sắp xếp tốt một nửa thân thể Độc Giác Hào Trư, Toản Địa Giáp liền cúi thấp đầu lâu nặng nề, nằm ngáy o.. o... Lên.

Trong võ giả đình viện Tân Vệ Thành, Lâm Tiêu vốn nhắm chặt hai mắt lại thoáng chốc mở ra.

- Nhị ca, ăn điểm tâm rồi.

Lâm Tiêu vừa mới mặc quần áo xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm thanh thúy của muội muội Lâm Nhu.

Lâm Tiêu đi ra khỏi cửa phòng, rửa mặt xong liền đi vào phòng bếp, lập tức nhìn thấy trên bàn cơm phòng bếp đặt lấy bốn năm dĩa thức ăn, cùng với mấy cái đại màn thầu.

- Nhị ca, hôm nay ngươi lại ngủ nướng nha.

Lâm Nhu cười hì hì nhìn qua Lâm Tiêu, như bắt được bím tóc gì đó của hắn vậy

- Còn không mau ăn cơm.

Lâm Tiêu cũng không giải thích, nhẹ khiển trách một tiếng liền ngồi vào trước bàn ăn từng ngụm từng ngụm.

Nếm qua điểm tâm, Lâm Tiêu đi bộ đến Huấn Luyện Quán.

Hôm nay là ngày giáo quan công khai giảng bài, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không bỏ qua, lúc đi vào Huấn Luyện Quán, trong toàn bộ Huấn Luyện Quán đã đến rất nhiều học viên, những học viên này tốp năm tốp ba, mỗi một người đều chuyện trò vui vẻ, trao đổi với nhau, tạo thành nguyên một đám tiểu đoàn thể.

- Ha ha, Lâm huynh, ngươi đã đến rồi!

Một tiếng cười to cởi mở vang lên bên người, Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thiếu niên khí vũ hiên ngang từ trong đám người đi ra, hai người này thần thái tiêu sái, hành tẩu long hành hổ bộ, khí thế bất phàm, đúng là Vương Kiện và Triệu Phi. Vài ngày không gặp, khí chất của Vương Kiện, Triệu Phi đều có thay đổi rất lớn, đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên càng thêm tự tin, không còn khúm núm, cẩn thận từng li từng tí như trước kia nữa.

- Đi, chúng ta đi luyện công đại sảnh.

Lâm Tiêu nhìn thấy hai người cũng thoải mái cười to, sau khi bắt chuyện với nhau vài câu, ba người kết bạn đi về phía luyện công đại sảnh.

- Là Lâm Tiêu!

Trong luyện công đại sảnh tụ tập đại lượng đệ tử, giờ phút này cách lúc giảng bài vẫn còn một thời gian ngắn, rất nhiều đệ tử cũng không nóng nảy, mỗi một người đều chăm chỉ tu luyện trong đại sảnh, bất quá sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu lập tức không khỏi sắc mặt biến hóa, hô nhỏ một tiếng, xa xa tránh đi.

- Ân?

Nhìn thấy tình hình này, lông mày Lâm Tiêu không khỏi hơi nhíu:

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc trước Lâm Tiêu đánh bại Lưu Lực, tổn thương La Hạo, ở trong Huấn Luyện Quán tận xuất danh tiếng, ai cũng biết hắn trước kia hướng nội, nhu nhược giờ lại vô cùng cường thế, một khi có người chọc hắn, quyết không chịu thua, mọi người đều không dám gây vào. Nhưng Lâm Tiêu dù sao cũng chưa bao giờ chủ động gây chuyện, cũng không ngang ngược càn rỡ, bởi vậy không thể nào khiến người sợ ra vậy được, nhưng hôm nay cử động của rất nhiều học viên lại khiến trong lòng Lâm Tiêu không khỏi toát ra nghi hoặc.

Từng chút bạo động truyền ra như ôn dịch, không ít đệ tử bên cạnh Lâm Tiêu đều vội vàng thối lui, rất nhanh bốn phía ba người Lâm Tiêu liền không có một bóng người, thấy một màn như vậy, hai người Vương Kiện và Triệu Phi cũng đầy ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.