Võ Đạo Đan Tôn

Chương 42: Không chút nào yếu thế



- Nghĩ tới Hoa Linh Vũ tiền bối của Võ Linh Đế Quốc ta, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, năm đó vào thời đại đại hủy diệt đại lượng yêu thú xâm lấn Võ Linh Đế Quốc chúng ta, vì cứu vớt mấy chục vạn dân chúng Hiên Dật Quận chúng ta, Hoa Linh Vũ tiền bối dùng lực lượng một người độc chiến đại quân yêu thú, đẫm máu chiến đấu hăng hái, cuối cùng ở bên bờ sông Vị Thủy thành công chém giết đầu lĩnh yêu thú Kim Vân Ma Giao, dùng huyết nhục chi thân ngăn trở mười vạn yêu thú đại quân suốt một ngày, cuối cùng khiến cho mấy chục vạn bách tính thành công chuyển dời đến khu vực an toàn, khi hi sinh, Hoa Linh Vũ tiền bối mới chỉ 35 tuổi, bực phụ nữ hào kiệt như thế, Lâm Tiêu ta chân thành bội phục.

- Cũng là nữ tử, Lưu Lỵ ngươi lại không biết liêm sỉ, võ đức hoàn toàn biến mất, thân là trợ lý giáo quan Huấn Luyện Quán làm việc lại không hỏi xanh đỏ đen trắng, chẳng phân biệt được thị phi, không hỏi căn do, lẫn lộn đen trắng, vẽ đường cho hươu chạy, càng ngang ngược càn rỡ trong Huấn Luyện Quán, chèn ép đệ tử, người bất nhân bất nghĩa, không có võ đức bực này, bảo ngươi là người đàn bà chanh chua quả thực là vũ nhục hai chữ chanh chua.

Lâm Tiêu giận dữ mắng mỏ, trung khí mười phần, thanh âm, ù ù quanh quẩn bốn phía luyện công đại sảnh, đinh tai nhức óc, chỉ mấy lời đã nói cho Lưu Lỵ thành một người đàn bà chanh chua không có võ đức, không biết nhân nghĩa liêm sỉ.

Đăng! Đăng! Đăng!

Lưu Lỵ sắc mặt trắng bệch, dưới chân liên tiếp lui ba bước, khí tức phù phiếm, tức giận đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng nõn hồi xanh hồi trắng, trong nội tâm cực kỳ nhục nhã, nhưng lại không biết nói gì. Nghĩ đến nàng đường đường một Chuẩn Võ giả, thân là nữ hài, lại bị Lâm Tiêu nói đến không chịu được như thế, mắng to là người đàn bà chanh chua, loại sỉ nhục này thật giống cởi hết nàng ra lăng nhục trước mặt mọi người, cái gì tôn nghiêm, mặt mũi đều bị chà đạp đến không con gì!

- Tốt, ngươi tốt, ngươi rất tốt!

Lưu Lỵ liên tiếp nói ba chữ 'Tốt ", thần sắc phẫn nộ, lửa giận thiêu đốt trong lòng, ánh mắt băng hàn như nước, cắn răng nói:

- Ngươi một tiểu tử, ăn hết tim gấu gan báo rồi, lại dám vu oan một Chuẩn Võ giả, nói ta chẳng phân biệt được thị phi, không hỏi căn do, tốt, ta cũng muốn hỏi một chút đến tột cùng chuyện là thế nào, nếu chuyện đúng như lời ngươi nói, ta tạm không so đo, tại chỗ trả lại ngươi một cái công đạo, nếu không Lưu Lỵ ta tất phải khiến ngươi hôm nay không thể rời khỏi luyện công đại sảnh!

Lưu Lỵ nghiến răng nghiến lợi, thanh âm lạnh lùng như băng, một đôi mắt tràn ngập sát cơ quét nhìn chung quanh, lạnh lùng nói:

- Ở đây có không ít đệ tử lúc trước có lẽ tận mắt nhìn thấy chuyện đã trải qua, ai cảm thấy Lâm Tiêu kia vô tội thì đứng ra cho ta, ở chỗ này nói lại mọi chuyện rõ ràng.

Xoạt!

Lời Lưu Lỵ vừa rơi xuống, đệ tử đầy đại sảnh trong nội tâm đều giật mình, nguyên một đám mặt như sương trắng, vội vàng tránh lui về sau, hiển nhiên không muốn cuốn vào trận thị phi này.

Cho dù tất cả mọi người biết rõ chuyện đã trải qua, nhưng nhìn qua gương mặt vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo của Lưu Lỵ, nào có đệ tử nào dám đứng ra nói chuyện? Lâm Tiêu tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là một đệ tử, Lưu Lỵ nhưng lại là Chuẩn Võ giả, trở thành Chân Võ giả nhân thượng chi nhân cũng chỉ là vấn đề thời gian, tương lai thậm chí có khả năng trở thành giáo quan chính thức của Huấn Luyện Quán, vì Lâm Tiêu mà đắc tội Lưu Lỵ, căn bản được không bù mất.

- Hừ, Lâm Tiêu, ngươi thấy không, tất cả đệ tử ở đây không ai cảm thấy ngươi vô tội cả, ngươi còn lời gì để nói nữa?

Lưu Lỵ sắc mặt băng hàn:

- Vu oan một i Chuẩn Võ giả, trợ lý giáo quan Huấn Luyện Quán, đệ tử như ngươi căn bản không xứng tu luyện võ đạo, không xứng trở thành một gã võ giả, Lưu Lỵ ta hôm nay muốn phế đi ngươi, khiến ngươi biết hậu quả khi vu oan một võ giả!

Hô!

Lưu Lỵ thoại âm rơi xuống, cũng không nói nhảm, trực tiếp đánh ra một chưởng, căn bản không để cho Lâm Tiêu cơ hội nói chuyện.

Một đôi bàn tay mềm mại nhanh chóng biến lớn trước mặt Lâm Tiêu, bàn tay kia hết sức nhỏ, hồng nhuận phơn phớt, nhìn như mảnh mai, lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp, một chưởng đánh ra, bên tai Lâm Tiêu chợt nghe được tiếng kình phong xé rách, không khí cũng tầng tầng nổ vang, thật giống như ma thủ phá vỡ hư vô, trống rỗng xuất hiện trước mắt mình, tốc độ nhanh đến cực hạn.

- Không tốt!

Lâm Tiêu chấn động, cũng không ngờ rằng bà điên này lại động thủ không kiêng nể gì như thế, lúc này hét lớn một tiếng, Mãnh Hổ Quyền Pháp ý cảnh tăng lên tới cực hạn, hai tay chấn động mạnh một cái, cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng, đón đỡ một chưởng như điện của đối phương.

Phanh!

Quyền chưởng giao tiếp, bàn tay mảnh khảnh cùng nắm đấm uy mãnh ở trước mặt mọi người tạo thành vẻ đối lập rõ nét, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một cổ đại lực hung hăng đánh tới, cổ xương tay mình như bị sét đánh, lập tức đau nhức

- Hừ!

Lưu Lỵ một chưởng đánh qua, thấy Lâm Tiêu vậy mà ngật đứng không ngã, trong ánh mắt lóe ra kỳ quang, hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Tiêu có thể ngăn trở một chưởng của mình, bất quá chợt lại hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ tiến về trước, tay phải kiềm chế hai tay Lâm Tiêu, tay trái đột nhiên tung bay, ấn tới ngực Lâm Tiêu.

Lưu Lỵ tốc độ nhanh đến cực hạn, khiến Lâm Tiêu căn bản không kịpphản ứng, thân thể chỉ kịp thuận thế lui về sau đã bị đập vào lồng ngực. Ba! Lâm Tiêu chỉ cảm thấy ngực nóng lên, "Oa" một cái, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Nhanh! Không phải nhanh bình thường! So với đệ tử Luyện Tủy Kỳ như La Hạo, Lưu Lỵ thân là Chuẩn Võ giả mạnh hơn nhiều lắm, cái này không chỉ là ở trên lực lượng, mà tất cả phương diện đều siêu việt.

Hai người giao thủ chỉ trong tốc độ ánh sáng Lâm Tiêu đã bị Lưu Lỵ một chưởng đánh bay, hai người Vương Kiện và Triệu Phi lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến bên người Lâm Tiêu:

- Lâm Tiêu, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao!

Trên khóe miệng Lâm Tiêu đọng một tia vết máu, nội tạng vừa rồi đã bị chấn thương, may mắn lúc trước hắn vội vàng lui thân thể lại tản mất bộ phận lực lượng, bằng không thì hiện giờ đã nghiêm trọng rồi.

- Ân? Tiểu tử ngươi ăn phải một chưởng của ta rõ ràng lại không việc gì?

Lưu Lỵ mở trừng hai mắt, biểu lộ lộ có chút giật mình, chợt lại lạnh lùng cười cười, chậm rãi tiến tới trước:

- Bất quá lần này sẽ không có vận khí tốt vậy đâu, xem ta phế ngươi thế nào đây.

Lưu Lỵ thoại âm rơi xuống, lại bổ tới một chưởng.

- Dừng tay.

Hai người Vương Kiện và Triệu Phi liền vội ngăn trước mặt Lâm Tiêu, trong miệng rống to:

- Chuyện này lúc đó chúng ta thấy rất rõ ràng, là Lưu lực khơi mào đổ đấu cuối cùng lại không đủ thực lực, mới thua Thối Thể Đan, hai người chúng ta có thể làm chứng.

Hai người Vương Kiện và Triệu Phi gần lên, ngăn thân hình trước mặt Lâm Tiêu, hai mắt nhìn thẳng qua Lưu Lỵ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.