Mà nhóm người Lâm Tiêu đều kinh ngạc ngẩng đầu, hào quang cực kỳ ôn nhuận, nhưng bị vây phủ hoàn toàn không thể va chạm vào người khác, càng không nói tới có thể giao thủ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, các đệ tử lần lượt bay lên, hướng theo quang mang bay lên trên nhánh cây cao hơn ngàn thước bên trên.
Thiên Mộng thánh thụ vô cùng khổng lồ, nhánh cây thật giống như những con đường dài hẹp thô tháo, khi giẫm lên vô cùng rộng lớn, mà mỗi mảnh lá cây vô cùng rộng mở, đủ cho các võ giả khoanh chân mà ngồi.
Trong đó võ giả hóa phàm sơ kỳ đỉnh được chở lên địa phương cao nhất, ngay sau đó là hóa phàm sơ kỳ đại thành, hóa phàm sơ kỳ, cuối cùng là tam chuyển chân võ giả, vô số đạo hào quang chia thành bốn cấp độ, phân biệt phân tán khắp các nhánh cây.
Thiên Mộng thánh thụ phạm vi vài mẫu, phía trên lá cây cùng nhánh cây tản ra ngoài, vô cùng mở mang, địa phương ở giữa rộng rãi nhất có đường kính dài hơn trăm dặm, nhóm người Lâm Tiêu lập tức bị phân tới mỗi bộ vị trên nhánh cây, hơn nữa còn khác cả cành lá, giữa các bên thật cách xa nhau.
Khi mọi người đều được chở lên nhánh cây cùng lá cây, hào quang nhất thời biến mất.
- Nghe nói thánh thụ càng lên cao độ dày nguyên khí càng nhiều, năng lực cảm ngộ càng mạnh, quả thế.
- Cũng không biết bên trên thánh thụ có nguyên khí nồng đậm tới bao nhiêu.
- Chúng ta đi.
- Đi lên xem một chút.
Hào quang biến mất, các đệ tử đều giật mình cảm thụ được nguyên khí nồng đậm chung quanh, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
- Sưu sưu sưu…
Trong đó vài tên võ giả hóa phàm sơ kỳ đỉnh được chở lên cao nhất, thân hình triển khai, sôi nổi dọc theo nhánh cây bay lên cao hơn.
Thánh thụ càng lên cao hoàn cảnh càng tốt, tốc độ cảm ngộ nhanh hơn, nghe nói bên trên còn có chút gì đó thần bí, tự nhiên không ai muốn rơi lại phía sau.
- Đáng giận!
Trên nhánh cây, Kim Minh hung tợn nhìn chằm chằm nhóm người Lâm Tiêu đã phân tán ra, trên mặt lộ vẻ do dự.
Hiện tại hắn có hai lựa chọn, một là lao xuống đánh chết nhóm người Lâm Tiêu, sau đó đi lên, hai là tạm thời mặc kệ bọn họ, trước hãy xông lên chờ sau đó tìm kiếm cơ hội.
Điều trước càng thêm phù hợp tâm ý của hắn, nhưng rất có thể sẽ hao phí thật nhiều thời gian, dù sao thánh thụ không giống như đất bằng phẳng, nhánh cây cùng lá cây đan chéo, đối phương không khả năng ngây ngốc đứng yên một chỗ chờ chết, nếu bọn hắn quyết tâm nhảy xuống đất, buông tha cơ hội tu luyện, chẳng lẽ hắn cũng nhảy xuống theo?
Trong khoảnh khắc hắn liền làm ra quyết định.
- Hừ , xem như các ngươi vận khí tốt, tạm thời tha cho các ngươi một con đường sống, hi vọng các ngươi đừng gặp lại ta!
Trong mắt Kim Minh hiện lên tia hung quang, chợt ngẩng đầu, truy đuổi đi lên.
Thiên Mộng thánh thụ vô cùng thần bí, hay thay đổi, mỗi lần bí cảnh mở ra đều có biến số, Kim Minh sợ lãng phí thời gian xảy ra chuyện không hay, vì vậy toàn lực thi triển nguyên lực hóa thành một đạo kim sắc lưu quang không ngừng bay lên trên cao.
- Nguy hiểm thật!
- Thiếu chút nữa sẽ chết!
Kim Minh đi rồi, Đoạn Hồng cùng Chu Chỉ vốn thật khẩn trương nhìn lên, lúc này trong lòng cảm thấy may mắn, lập tức khoanh chân ngồi xuống lá cây, cũng không vội vàng bay lên trên, tranh thủ nuốt đan dược khôi phục lại thương thế.
Ở cách bọn họ không xa, Trần Tinh Duệ cũng thở ra một hơi.
Nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn đối địch với Kim Minh, bởi vì chẳng khác gì là đi tìm chết.
Trong bốn người chỉ có Lâm Tiêu trấn định nhất, Ô Nguyên Toa đã lặng yên thu vào trong dây lưng.
Thu đao vào vỏ, Lâm Tiêu lấy ra đan dược trị liệu thương thế.
Lâm Tiêu là tam chuyển võ giả, vị trí nằm ở tầng thấp nhất, những võ giả tam chuyển chứng kiến trận chiến giữa Lâm Tiêu cùng Kim Minh, đều tránh hắn thật xa, không dám đến gần, dọc theo thân cây tiếp tục tiến lên trên.
Trần Tư Tư cùng Lưu Vân rất nhanh tới gần.
- Lâm Tiêu, ngươi không sao chứ?
Hai người vô cùng quan tâm hỏi.
- Ta không sao.
Khẽ lắc đầu, Lâm Tiêu nhìn qua nhóm người Hùng Vĩ.
- Đi, chúng ta đi lên tụ lại cùng bọn họ.
Sau một lát chín người lại tụ tập chung một chỗ.
Giờ phút này ở bên dưới chỉ còn lại chín người bọn họ, những người khác đều đã biến mất ở tàng cây bên trên.
- Trần Tinh Duệ, đa tạ giúp đỡ.
Đoạn Hùng cảm kích nói.
Trần Tinh Duệ lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rồi, không cần đa tạ.
- Ha ha, được.
Đoạn Hồng cười ha ha đáp, tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm tình giữa mọi người cũng thân mật hơn rất nhiều.
- Chúng ta cũng lên đi.
- Đi.
Mọi người thoáng điều dưỡng thương thế, cũng không muốn rơi lại phía sau quá nhiều, bắt đầu toàn lực đi lên.
Hô hô hô…
Trên Thiên Mộng thánh thụ, đoàn người nhanh chóng leo lên cao, bên ngoài thánh thụ kình phong thổi mạnh kịch liệt, đem lá cây dài gần hai thước thổi vang phần phật, trong nhánh cây rậm rạp không ngừng sinh ra từng luồng gió xoáy vô cùng quỷ dị.
- Thiên Mộng thánh thụ thật sự là thần kỳ.
Lâm Tiêu nhíu mày, cảm giác của hắn vô cùng mẫn tuệ, có thể rõ ràng cảm nhận được khi bọn họ không ngừng lên cao, thiên địa nguyên khí chung quanh đích xác dùng một loại tốc độ thong thả gia tăng, làm người càng ngạc nhiên chính là, tựa hồ năng lực cảm ngộ cũng dần dần tăng lên.
Ước chừng leo lên thêm vài ngàn thước, nguyên khí chung quanh càng thêm dày đặc, đã đạt tới cấp bậc phòng tu luyện trung giai.
- Nguyên khí thật nồng đậm, chỉ hô hấp một lần đã khiến toàn thân cảm thấy khoan khoái.
Trần Tinh Hạo không nhịn được than thở, hoàn toàn bị chấn kinh, tuy Trần gia Hắc Vân thành cũng là một cỗ thế lực thật khổng lồ trong Hiên Dật quận, bằng không cũng không chiếm được hai danh ngạch tiến vào Thiên Mộng bí cảnh, nhưng địa phương nguyên khí dồi dào như vậy hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhóm người Trần Tư Tư vô cùng kích động, với bài danh của họ một tháng nhiều nhất chỉ có cơ hội vào phòng tu luyện trong huấn luyện doanh mười canh giờ, tương đương một canh giờ trong phòng tu luyện trung giai, nhưng ở nơi này, lại có thể tu luyện vô cùng vô tận, căn bản không ai tới thúc giục bọn họ.
Chỉ cần ở đây tu luyện một ngày tương đương bên ngoài một tháng, đương nhiên làm cho họ vô cùng vui sướng.
- Khó trách nhiều người vì tranh giành danh ngạch Thiên Mộng bí cảnh mà đấu tranh đầu rơi máu chảy, địa phương như vậy quả thật chính là thánh địa.
- Còn chưa đi tới đỉnh, chúng ta tiếp tục đi lên.
Mọi người nhẫn nhịn kích động trong lòng, tiếp tục lên cao.
- Ân?
Đi lên thêm gần ngàn thước, mọi người chứng kiến ở gần nhánh cây nơi này ước chừng có hơn mười võ giả đang ngồi tu luyện, thực lực đều là tam chuyển đỉnh phong, vẫn chưa đạt tới hóa phàm sơ kỳ.
- Vì sao họ không tiếp tục đi lên?
Trần Tư Tư nghi hoặc hỏi.
- Hẳn có điều gì hạn chế đi?
Trong lòng Lâm Tiêu nghĩ tới một khả năng.
- Các ngươi xem lá cây bên trên.
Lúc này Đoạn Hồng đột nhiên lên tiếng nói.
Ở trong tầm mắt mọi người, hơn trăm thước phía trên biên độ xao động của lá cây càng lớn, mơ hồ còn có tiếng rít truyền ra.