- Nguyên lực của ta tuy rằng kiên cố, nhưng chỉ tăng trưởng thời gian chiến đấu, trong cường độ biến hóa không lớn, muốn đột phá quang mạc chỉ dựa vào cô đọng nguyên lực còn chưa đủ.
Không chút kích động, Lâm Tiêu đem cảm giác tập trung lên tam chuyển nguyên lực của Cửu Chuyển huyền công.
- Tam chuyển huyền công của ta đã ngưng luyện tới cực hạn, hơn nữa còn có ba viên Chuyển Nguyên đan, có thể tiến vào tứ chuyển, không bằng ở lại đây đột phá, thiên địa nguyên khí nơi này rất tốt, sau này muốn tìm địa phương như vậy không dễ dàng.
Nghĩ như vậy, hắn lại tiếp tục chìm vào tu luyện.
Ngày hôm sau.
Trong nhóm võ giả hóa phàm sơ kỳ đại thành, một gã đệ tử đột nhiên ngừng phắt lại, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
- Ha ha, thức thứ ba Định Đỉnh Giang Sơn trong Sơn Hà quyền pháp của ta rốt cục tu luyện thành.
Hét lớn một tiếng, đệ tử kia oanh thẳng một quyền vào bạch sắc quang mạc, khí thế mênh mông cuồn cuộn lưu chuyển, có hư ảnh sơn hà mơ hồ hiện lên, đại khí uy mãnh.
Oanh long…
Một quyền oanh ra, bạch sắc quang mạc ầm ầm phá nát, xuất hiện một lối đi thật dài.
- Ha ha, Hoàng Thiên này rốt cục đã ra rồi, bên trong cung điện này nhất định là có bảo vật, đây là tầng thứ hai, hẳn không có ai tranh giành với ta.
Đệ tử kia đi ra khỏi phòng, dọc theo thông đạo tìm kiếm.
Sau khi Hoàng Thiên đi ra, cũng có một ít đệ tử thực lực tăng lên, đi ra cung điện không ngừng lục soát.
- Cái gì? Không có, vì sao không tìm thấy gì cả?
Nhưng làm cho bọn hắn không cam lòng chính là tìm kiếm suốt mấy canh giờ nhưng chỉ vòng đi vòng lại bên trong thông đạo, không tìm được gì khác.
Đệ tử đi ra khỏi phòng ngày càng nhiều, thường thường còn gặp mặt lẫn nhau, không cừu oán còn tốt, mà có cừu oán khó tránh khỏi một trận đại chiến.
- Ân? Ngươi là đệ tử Hiên Dật quận thành?
Võ Lăng quận Hoàng Thiên là người thứ nhất đi ra, tìm kiếm suốt nửa ngày không thấy được bảo vật, lại gặp được Trần Tinh Duệ.
- Là ngươi?
Trần Tinh Duệ híp mắt, Hoàng Thiên là người của Võ Lăng quận, hắn cũng đã từng gặp qua.
- Ha ha, lại gặp phải ta, tiểu tử, ngươi chết đi cho ta!
Không hề do dự, Hoàng Thiên lao tới công kích Trần Tinh Duệ, thực lực song phương tương đương, không ai làm gì được ai.
- Hoàng Thiên sư huynh!
Đúng lúc này từ trong thông đạo xuất hiện một thanh niên cầm trường kiếm, là người của Võ Lăng quận tên Lưu Sam.
- Thiên La Giảo Sát kiếm pháp!
Lưu Sam nhìn thấy song phương đối chiến, lập tức gia nhập chiến đoàn.
- Không tốt!
Trần Tinh Duệ biến sắc, xoay người muốn đi, thực lực của hắn tuy mạnh nhưng đối phó hai người cùng cấp, căn bản không có khả năng.
- Hoàng Thiên sư huynh, chúng ta đuổi theo hay không?
- Không cần.
Hoàng Thiên khoát tay, ánh mắt híp lại:
- Võ Lăng quận tổng cộng có năm hóa phàm sơ kỳ đại thành vào cung điện, Hiên Dật quận chỉ có ba người, chúng ta tìm mấy người khác trước rồi nói sau.
Hoàng Thiên cùng Lưu Sam tìm kiếm không ngừng, một canh giờ sau tìm được Võ Lăng quận Hạo Vũ, cùng lúc đó bọn hắn cũng tìm được phòng của Đoạn Hồng.
- Là Hiên Dật quận Đoạn Hồng, còn chưa đi ra, ha ha, thật tốt quá, canh giữ ở cửa, đợi hắn đi ra giết chết!
Hoàng Thiên vô cùng hưng phấn phân phó Lưu Sam.
- Lưu Sam, ngươi tìm hai đệ tử Võ Lăng quận còn lại, tốt nhất cũng tìm được đệ tử Hiên Dật quận cuối cùng, lần này ta không để lại tên nào, như vậy Thường phó doanh chủ biết được nhất định hết sức cao hứng.
Ánh mắt Hoàng Thiên lộ ra vẻ tươi cười âm lãnh, đồng thời canh giữ tại cửa, nếu không phải từ bên ngoài không phá được quang mạc, chỉ sợ bọn hắn đã sớm giết đi vào.
- Đáng giận!
Trong phòng, Đoạn Hồng cắn răng, chỉ phải khoanh chân khổ tu, trước khi tuyệt đối nắm chắc, hắn không dám phá vỡ quang mạc.
Tầng thứ ba trong cung điện.
- Kim Quang Điện Trảm!
Xuy xuy…
Kim sắc trường kiếm lóe lên, Kim Minh bổ ra một kiếm, quang mạc ầm ầm nổ tung.
- Không nghĩ tới ta lại tu luyện thành Kim Quang Điện Trảm trong cung điện này, hừ, lần này nếu gặp được bốn đệ tử Võ Lăng quận, một chiêu là có thể giết chết bọn hắn!
Thu hồi trường kiếm, trong mắt Kim Minh lóe ra sát khí âm lãnh.
- Ân?
Đi ra khỏi phòng, Kim Minh đột nhiên chứng kiến trong thông đạo bên trái đi ra một người.
- Đôn Hoàng quận Tổ Diệu?
Đồng tử Kim Minh co rụt lại:
- Không nghĩ tới hắn còn ra sớm hơn ta.
Tổ Diệu cũng nhìn chằm chằm Kim Minh, sau đó đều kiêng kỵ bỏ đi.
- Sao lại thế này? Vì sao tầng thứ ba không có cái gì? Chẳng lẽ bị ai nhanh chân tới trước sao?
Hai canh giờ sau, Kim Minh quay về phòng của mình, vẻ mặt hiện lên sát khí.
- Đáng tiếc không biết làm sao đi xuống tầng hai cùng tầng một, nếu không ta có thể đánh chết toàn bộ đệ tử Hiên Dật quận!
Kim Minh sát ý sôi trào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã tới ngày thứ ba.
Răng rắc…
Bên trong phòng, Lâm Tiêu khoanh chân mà ngồi, tầng một chỉ có một mình hắn, đương nhiên không căng thẳng như bên trên.
- Ca ca…
Lần lượt vận chuyển chu thiên, nguyên lực tam chuyển trong cơ thể hắn như đạt tới cực hạn, nguyên lực thuần trắng nhanh chóng co rút cô đọng, đồng thời tốc độ xoay tròn càng nhanh, uy lực càng thêm cường đại.
- Cửu Chuyển huyền công rốt cục đột phá tầng thứ tư!
Mở mắt, trong mắt hắn hiện lên tia vui sướng.
- Là thời điểm đi ra ngoài!
Lâm Tiêu đứng lên nhìn vào bạch sắc quang mạc.
- Phá!
Một tiếng quát chói tai, Lâm Tiêu rút đao chém ra, nguyên lực ầm ầm bùng nổ, chiến đao lướt qua một đạo hắc sắc quang mang ầm ầm bổ lên quang mạc.
Quang mạc vỡ tan, hóa thành bạch sắc quang điểm đầy trời.
Ra khỏi phòng, trước mặt hắn xuất hiện một thông đạo thật dài.
- Thiên Mộng bí cảnh vô số bảo vật, cung điện này thần bí như vậy, khẳng định có bảo vật tồn tại.
Tâm tư vừa động, Lâm Tiêu đi nhanh về phía trước.
Ngay khi Lâm Tiêu oanh phá quang mạc không bao lâu, cả cung điện như sống lại, tầng hai cùng tầng ba đều phát sinh biến hóa.
Ba ba ba…
Toàn bộ đệ tử đang khổ luyện trong phòng chuẩn bị oanh mở quang mạc đều ngạc nhiên phát hiện, không cần họ động thủ quang mạc đã tự mình nổ vụn.
- Sao lại thế này?
Nhóm đệ tử còn chưa tu luyện xong đều kinh ngạc.
Bọn hắn không biết, thiết trí trong cung điện chính là chỉ cần đệ tử trong một tầng lầu phá vỡ toàn bộ quang mạc, như vậy toàn bộ quang mạc trong cung điện đều sẽ biến mất, nhưng tầng thứ nhất chỉ có một mình Lâm Tiêu, vì thế khi hắn vừa phá vỡ toàn bộ quang mạc đều biến mất.
- Không tốt!
So sánh với những đệ tử khác, trên mặt Đoạn Hồng toát ra vẻ kinh sợ.
- Ha ha, thật tốt quá, quang mạc tự động biến mất, mọi người phải giữ chặt cửa, phải giết chết Đoạn Hồng!
Hoàng Thiên mừng như điên kêu lên.
Sưu sưu sưu…
Ba người phân biệt canh giữ cửa phòng, nhìn Đoạn Hồng đầy sát khí.
- Long Ngâm Hổ Khiếu!
Không chờ ba người phản ứng, Đoạn Hồng đã ra tay trước, gầm lên giận dữ, hai đấm hóa thành long hổ hư ảnh bổ nhào về hướng ba người.