Võ Đạo Đan Tôn

Chương 568: Đao ý vô tận (2)



Nhị trưởng lão cười lớn, vẻ mặt hớn hở:

- Các người định dùng khu vực sâu nhất này phải không? Được rồi, dù gì ta đã cảm ngộ hai ngày trong chỗ này, không có chút tiến triển nào, chẳng bằng nhường cho người trẻ tuổi. Lão tam, Lão ngũ còn ở bên trong, đừng quấy rầy bọn họ.

Nhiếp gia chỉ có ba danh ngạch trong khu vực sâu nhất, nếu vượt qua con số sẽ phải trả phí cảm ngộ tương tự như võ giả khác. Thường thì một người vào sẽ có một người đi ra.

- Nhị trưởng lão, là Lâm thiếu hiệp sẽ vào khu vực sâu nhất. Ta và Lãng thiếu gia đi ra ngoài rèn luyện gặp nguy hiểm, nhờ có Lâm thiếu hiệp mới sống sót trở về nên dẫn thiếu hiệp đến chiêm ngưỡng một chút.

Nhị trưởng lão nhìn Lâm Tiêu, cười cười:

- A? Ra là vậy.

Vẻ mặt Nhị trưởng lão không có gì khó chịu:

- Nếu là ân nhân của Nhiếp gia chúng ta thì nên như vậy. Đừng nói Nhiếp gia có danh ngạch, dù không có cũng phải bỏ tiền cho hắn đi vào cảm nhận.

- Lâm đại ca hãy đi vào thể nghiệm xem.

Nhiếp Lãng cười nói:

- Đao ý chỗ sâu nhất này mới là hơi thở thật sự của vị cường giả kia, cảm ngộ trong đó mau nhất.

Lâm Tiêu không từ chối:

- Được.

Lâm Tiêu rất tò mò đao ý khu vực sâu nhất.

Trao đổi lệnh bài, Lâm Tiêu bước vào khu vực sâu nhất.

Ong ong ong!

Đao ý vô tận cường đại đụng mạnh vào đao ý của Lâm Tiêu. Đao ý vô tận đáng sợ nghiền áp tất cả, tầng tầng lớp lớp như nước biển vô cùng tận, khiến người ta hoảng loạn.

Mặt Lâm Tiêu tái xanh, hộc búng máu:

- Phụt!

Lâm Tiêu bị đao ý vô tận chấn thương.

Đám người Nhiếp Phúc kinh ngạc, đứng ở bên ngoài hét to:

- Lâm thiếu hiệp có sao không!?

Bọn họ thầm khó hiểu.

Tuy đao ý khu vực sâu nhất đáng sợ thật nhưng bình thường đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ là dư sức chịu đựng. Như Nhiếp Lãng, thiên tài đã lĩnh ngộ đao ý, tuy gã chỉ vừa đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ nhưng đủ sức lĩnh ngộ khu vực sâu nhất.

Nhiếp Phúc biết rõ thực lực của Lâm Tiêu ngang ngửa với cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tạo nghệ đao ý không yếu hơn Lão. Lý ra đao ý khu vực sâu nhất không ảnh hưởng được Lâm Tiêu, nhưng bây giờ . . .

Đám người Nhiếp Phúc không biết bọn họ lĩnh ngộ đao ý cùng dạng với đao ý trong vực đao, nên không thấy gì. Lâm Tiêu tự mình lĩnh ngộ đao ý, hắn bị đao ý vô tận bài xích và chống lại, chịu chấn động hơn xa đám người Nhiếp Phúc tưởng tượng.

Thanh âm trào phúng vang lên:

- Thực lực yếu vậy thì đừng đi vào cảm ngộ, lại bị đao ý làm hộc máu, buồn cười rụng răng. Nhiếp gia các người quen đủ thứ loại bằng hữu.

Mọi người ngoái đầu nhìn, một thanh niên khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mặc trường bào màu xanh, cười kiêu ngạo đi tới.

Hộ vệ Khương gia canh giữ khu vực sâu nhất tiến lên hành lễ:

- Thiếu gia!

Nhị trưởng lão nheo mắt, biểu tình vui vẻ biến mất.

Nhị trưởng lão lạnh nhạt nói:

- Thì ra là Khương Thành thiếu gia.

Mắt Nhiếp Phúc lóe tia tức giận và sát khí. Nhiếp Phúc dẫn Nhiếp Lãng đi ra rèn luyện, gặp phải kẻ thù chắc chắn liên quan đến Khương gia.

Nhiếp Lãng siết chặt nắm tay:

- Ngươi không nên nói lung tung, Lâm đại ca thực rất mạnh!

Nhiếp Lãng rất tức giận, gã bất bình thay cho Lâm Tiêu.

Nhiếp Lãng thấy lúc trước Lâm Tiêu biểu hiện ra thực lực trên Đao Lãng giang không thua gì phụ thân của gã, bây giờ hắn hộc máu trong khu vực sâu nhất chắc vì lý do nào đó.

Khương Thành cười to bảo:

- Thực lực rất mạnh? Ha ha ha!

Khương Thành không nói nhưng mắt đầy vẻ coi thường.

Chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, mạnh? Mạnh tới cỡ nào?

- Lười nói nhảm với các người. Tránh ra, ta muốn đi khu vực sâu nhất để cảm ngộ.

Mấy hộ vệ tiễn Khương Thành vào khu vực sâu nhất:

- Mời thiếu gia.

Trước khi đi Khương Thành cảnh cáo Lâm Tiêu:

- Tiểu tử, tới lui thân thiết với Nhiếp gia không có gì tốt, đừng để tự rước họa vào thân.

Khương Thành vênh váo rời đi.

Nhị trưởng lão tức xì khói:

- Tiểu tử Khương gia càng lúc càng kiêu căng!

Nhưng Nhị trưởng lão không thể răn dạy đối phương, sẽ mang tiếng là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lâm Tiêu đăm chiêu nhìn, không lên tiếng. Quan hệ của hai đại gia tộc trên Đảo Đao Vương không mấy thân thiện.

Lâm Tiêu ngăn chặn đao ý đáng sợ, đi ra khu vực sâu nhất.

- Lâm thiếu hiệp có sao không?

Nhiếp Phúc quan tâm hỏi:

- Đây là khu vực sâu nhất, Nhiếp gia chúng ta sẽ giữ một vị trí cho thiếu hiệp. Lâm thiếu hiệp có thể từ tử cảm ngộ.

Lâm Tiêu phẩy tay:

- Không cần, ta bắt đầu tham ngộ từ khu vực vòng ngoài trước đi.

Uy lực đao ý khu vực sâu nhất quá mạnh, đối kháng với đao ý của Lâm Tiêu, muốn chuyển hóa căn nguyên đao ý của hắn. Bước đầu đã cảm ngộ trong khu vực sâu nhất sẽ không thay.

Đám người Nhiếp Phúc sửng sốt, bọn họ cho rằng Lâm Tiêu bực mình vì Khương Thành, lòng rất áy náy với hắn nên không nói gì thêm.

Trong hiệp cốc, Nhiếp Lãng an ủi Lâm Tiêu:

- Lâm đại ca, không chừng là vì thực lực của đại ca quá mạnh nên mới hộc máu. Ta nghe nói cường giả Quy Nguyên cảnh không thể vào Đao Vương cốc được, nếu vào đó sẽ dẫn động đao ý vô thức công kích. Từng có cường giả Quy Nguyên cảnh vào Đao Vương cốc cảm ngộ, ai nấy hộc máu rất nhiều. Có một cường giả còn bị nổ tan xác chết ngay tại chỗ. Gia tộc chúng ta có ghi lại những điều này.

Lâm Tiêu dở khóc dở cười, chẳng lẽ bộ dáng của hắn tội nghiệp lắm sao? Để một đứa trẻ an ủi mình.

Lâm Tiêu lòng máy động hỏi:

- Thật sự có chuyện này?

- Đúng là có.

Trịnh Cường gật đầu, nói:

- Bởi vì Đảo Đao Vương rất nổi tiếng trong khu vực này, dẫn đến nhiều đao khách động tâm. Mấy chục năm trước có một đao khách Quy Nguyên cảnh muốn vào Đảo Đao Vương cảm ngộ. Kết quả đao khách Quy Nguyên cảnh mới đến khu vực vòng ngoài đã hộc máu không tiến lên được, sau khi ra khỏi Đao Vương cốc mới dịu lại.

- Đáng sợ hơn là ba trăm năm trước từng có một đao khách Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong sắp bước vào Sinh Tử cảnh, vì cảm ngộ đao ý với khoảng cách gần nên trực tiếp bay lên trên vực đao. Kết quả nổ tan xác chết, không còn mẩu xương.

Lâm Tiêu giật mình kêu lên:

- Kinh khủng vậy sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hợp lý.

Khi võ giả đột phá Quy Nguyên cảnh thì cơ bản nhờ lột xác nguyên lực mà lĩnh ngộ đao ý. Càng lĩnh ngộ đao ý cường đại, càng đáng sợ thì xung đột với đao ý vô tận của vực đao càng kịch liệt hơn. Liều lĩnh bay vào vực đao vô tình bị đao ý vô tận trùng kích mãnh liệt rồi nổ banh xác cũng không lạ.

Lâm Tiêu đi tới khu vực vòng ngoài, ngồi xếp bằng. Tuy đao ý khu vực vòng ngoài mỏng manh nhưng khiến Lâm Tiêu cảm nhận rõ ràng, không đến mức bị thuộc tính đao ý vô tận ảnh hưởng mạnh đến đao ý của hắn.

Các tia hơi thở đao ý vô tận bao phủ toàn thân Lâm Tiêu, khiến hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, cảm nhận hơi thở và thuộc tính thật sự của đao ý vô tận.

Lâm Tiêu khác với các đao khách đến hơi thở vô tận chứa trong đao ý này, chuyển hóa nó thành ý chí của mình. Lâm Tiêu không cảm ngộ bản thân đao ý vô tận, bắt chước giống y để nâng cao tiến bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.