Võ Đạo Đan Tôn

Chương 592: Âm Phong Mãng



Lâm Tiêu vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, hoàn toàn khuếch tán tinh thần lực tứ phẩm ra, lực lượng lạnh lẽo yếu đi nhiều.

Lâm Tiêu vào sâu trong núi Quỷ Âm, âm sát khí dần dần đậm hơn. Nhưng đối với Lâm Tiêu thì số âm sát khí này chưa nghiêm trọng.

Trong núi rừng sinh trưởng gỗ cây thích hợp âm sát khí. Có cực âm mộc, Đoạn Âm Thảo vân vân. Đến sâu trong Quỷ Âm phong, một số cỏ cây bình thường không cách nào sinh tồn, chỉ còn lại những thảo mộc thích hợp khu vực lạnh lẽo.

Cách không xa, một võ giả nhảy ra đằng sau một tảng đá, hái gốc Đoạn Âm Thảo màu xanh đen rộng cỡ ngón tay, cao hai lóng tay.

Võ giả reo lên:

- A ha! Gốc Đoạn Âm Thảo có số năm từ hai mươi năm trở lên, may quá.

Nói Đoạn Âm Thảo từ mười năm trở lên không phải ý chỉ Đoạn Âm Thảo thật sự sinh trưởng mười năm mà là thành phần linh khí có thể làm thuốc chứa trong Đoạn Âm Thảo đã đến mười năm. Trong khu vực bình thường, một gốc Đoạn Âm Thảo muốn được dược hiệu mười năm có lẽ phải sinh trưởng mười năm, nhưng âm sát khí trong Quỷ Âm phong ảnh hưởng thường chỉ cần ba năm, một năm hay vài tháng là được.

Cho nên nhiều võ giả đến núi Quỷ Âm sưu tầm linh dược, có võ giả săn bắt yêu thú, lấy yêu đan chứa âm sát khí.

Dọc đường đi Lâm Tiêu thấy có vài nhóm võ giả đến với mục đích đó.

Võ giả kia cảnh giác liếc Lâm Tiêu, gã lật đật cất Đoạn Âm Thảo, nhảy người lên, vài giây sau biến mất trong rừng rậm.

Vì có nhiều võ giả nên trong núi Quỷ Âm giết chóc không dứt. Võ giả tàn sát nhau vì giành báu vật nhiều không đếm xuể, mỗi năm không biết có bao nhiêu võ giả chết trong núi Quỷ Âm. Nên võ giả không quen biết nhau thì thường rất cảnh giác với người lạ.

Rào rào rào!

Lâm Tiêu mới đến không lâu, sâu trong rừng núi vang tiếng xào xạc, mơ hồ có tiếng võ giả gào thét.

Vù vù vù!

Núi rừng rung rinh, gió lạnh đột nhiên nổi lên. Ngay lập tức ở phía trước đột nhiên có con mãng xà tanh hôi dài mấy chục thước, cao hai thước chui ra. Mãng xà đầu có sừng, đôi mắt đỏ máu nhìn Lâm Tiêu, lạnh lẽo tà ác. Mãng xà há to mồm máu táp Lâm Tiêu.

Kình phong rít gào, mùi hôi nồng nặc làm người ta chóng mặt. Cái miệng khổng lồ có lực hút mạnh mẽ kéo Lâm Tiêu vào bụng mãng xà.

Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng, hắn vẻ mặt bình tĩnh rút chiến đao giắt bên hông ra.

Keng!

Đao quang sắc bén chém ngay mồm máu của mãng xà.

Phập!

Đầu mãng xà bị cắt thành hai, máu phun lên cao mấy thước. Đôi mắt đỏ tàn bạo tắt đi ánh sáng, cái đầu khổng lồ đập mạnh xuống đất. Đá nứt ra, mãng xà nằm im không nhúc nhích.

Đao quang chợt lóe cắt bụng mãng xà, Lâm Tiêu cẩn thận vươn tay ra. Sức hút không gì sánh bằng sinh ra, Lâm Tiêu hút yêu đan to cỡ trái bóng chuyền vào tay.

Yêu đan xanh đen toát ra âm sát khí, lạnh lẽo khiếp người. Con mãng xà này đã sống trong núi Quỷ Âm thời gian rất dài.

Đây là con mãng xà cỡ đỉnh ngũ tinh, cộng thêm âm sát khí trong người, giá một viên yêu đan cỡ hai trăm vạn lượng.

Một thanh âm tức giận vang lên:

- Đại ca, Âm Phong Mãng bị người ta giết, yêu đan cũng bị lấy mất rồi!

Trong rừng vang tiếng xé gió, một tiểu đội võ giả khoảng mười mấy người xuất hiện. Các võ giả tức giận nhìn xác Âm Phong Mãng, thấy Lâm Tiêu đứng trước cái xác thì đám người bao vây hắn, sát khí dữ dằn.

Một võ giả khoảng ba mươi tuổi biểu tình tức giận nhìn Lâm Tiêu, lạnh lùng nói:

- Các hạ, chúng ta phát hiện Âm Phong Mãng này trước, một đường truy sát nó, sắp giết chết được nó ai ngờ các hạ lấy yêu đan đi, cướp đồ của chúng ta. Các hạ làm như vậy hơi thiếu đạo đức.

Lâm Tiêu nhìn Âm Phong Mãng, quả nhiên trên người nó có một số vết thương nhẹ nhưng không nguy hiểm mạng sống, cái gì mà sắp giết chết, rõ ràng nói quá lên.

Một viên yêu đan ngũ phẩm chẳng là gì với Lâm Tiêu, nhưng giọng điệu của đối phương khiến hắn bất mãn:

- Con Âm Phong Mãng chưa chết tức là vật vô chủ, sao lại nói nó thuộc về các ngươi?

Võ giả kia biến sắc mặt, ánh mắt sắc bén, sát khí đậm đặc phát ra.

Võ giả hừ lạnh một tiếng:

- Xem ra các hạ không chịu trả lại yêu đan Âm Phong Mãng, vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo!

Vù vù vù!

Mười mấy võ giả bao vây Lâm Tiêu, rút vũ khí ra, khí thế hùng hổ bắn lên cao.

Lâm Tiêu mặt không biểu tình nhìn quét bốn phía. Đám võ giả này khoảng Hóa Phàm cảnh trung kỳ, chỉ có một, hai võ giả là Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nếu bọn họ dám đánh thì Lâm Tiêu không ngại dạy cho bài học khó quên.

Trong khi hai bên giương cung bạt kiếm sắp đánh nhau thì . . .

Tiếng hét giận dữ vang lên:

- Dừng tay!

Một nam nhân cao to từ xa bay đến, chớp mắt đứng chặn giữa hai phe.

Võ giả kia nói:

- Đội trưởng đến rồi, tiểu tử này giết Âm Phong Mãng, cướp đi yêu đan của chúng ta!

Nam nhân cao to khí thế dữ dằn lạnh lùng quát nạt:

- Câm miệng!

Nam nhân cao to chắp tay:

- Các hạ, là thuộc hạ của ta lỗ mãng, xin thứ lỗi. Âm Phong Mãng là con mồi của các hạ, chúng ta không có ý chiếm.

Nam nhân cao to vung tay ra lệnh cho cá võ giả:

- Chúng ta đi!

Võ giả kia sốt ruột nói:

- Đội trưởng . . .!

Nam nhân cao to tức giận quát:

- Chẳng lẽ ngươi không thèm nghe lời ta nói? Rút lui!

Võ giả vẻ mặt bất đắc dĩ, đám người đến nhanh đi cũng mau, thoáng chốc không còn bóng dáng.

Trong toàn quá trình Lâm Tiêu không nói không rằng, hắn lắc đầu, biến thành luồng sáng khuất trong núi rừng.

Trong núi rừng phương xa, đám võ giả kia thấy Lâm Tiêu rời đi thì trở về chỗ cũ.

- Sao đội trưởng tha cho tiểu tử kia? Âm Phong Mãng là yêu thú ngũ tinh đỉnh phong, bán yêu đan của nó trong thành Hắc Lĩnh ít nhất được một trăm năm mươi vạn lượng trở lên.

Nam nhân cao to trừng mắt với đám người:

- Ta tha cho tiểu tử kia? Các người có não không vậy? Thiếu niên dám một mình đến núi Quỷ Âm thì là người bình thường sao? Nếu ta không tới kịp các người đã gặp nguy hiểm.

- Không thể nào!

Võ giả không tin:

- Đội trưởng, ta đã cảm giác qua, tiểu tử này chỉ có hơi thở Hóa Phàm cảnh trung kỳ, nên ta mới . . .

- Hóa Phàm cảnh trung kỳ? Hừ!

Nam nhân cao to hừ lạnh một tiếng:

- Hóa Phàm cảnh trung kỳ có thể một đao chém đầu Âm Phong Mãng thành hai khúc sao?

Đám người vòng tới đằng trước đầu Âm Phong Mãng, thấy miệng vết thương trí mệnh. Chính giữa cái đầu cứng rắn nhất nứt khe hở mỏng, là dấu nhát đao chém. Con Âm Phong Mãng không có chút sức chống cự.

Trong rừng vang lên một chuỗi tiếng hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Bọn họ dã truy kích con Âm Phong Mãng này một đoạn thời gian, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, thực lực quá mạnh nên mãi không giết được, chẳng ngờ Âm Phong Mãng bị người ta chém một đao chết tươi.

Nam nhân vạm vỡ biểu tình trầm trọng nói với mọi người:

- Sau này mở to ánh mắt đi, Âm Phong Mãng mới rời khỏi tầm mắt chúng ta bao lâu? Chỉ chớp mắt đã chết vào tay thiếu niên, hắn là người bình thường sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.