Võ Đạo Đan Tôn

Chương 616: Đêm đen phục giết



- Lâm Tiêu, bản đồ Cổ địa Thái Thần đặt trên người của ngươi đi.

Trong lúc chờ đợi, Lý Dật Phong lấy ra bản đồ đưa cho Lâm Tiêu.

- Sư huynh, đây là…

- Trên người ngươi có không gian giới chỉ, đặt bản đồ trên người ngươi càng thêm an toàn hơn, nếu không lúc chiến đấu bị hư hỏng mất thì phiền toái.

Lâm Tiêu nghe vậy gật gật đầu, đem bản đồ Cổ địa Thái Thần thu vào.

Một canh giờ sau, thành Hắc Lĩnh chìm vào trong bóng đêm yên tĩnh, hai người liếc nhau, lặng yên đi ra khỏi tửu lâu, hướng ngoại thành lao vút đi.

Bên trong một gian phòng cách vách trong tửu lâu, Tông Thứu đột nhiên mở mắt.

- Lại muốn trốn sao, cũng may ta lúc nào cũng để ý tới các ngươi.

Nghe được thanh âm Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong rời đi, Tông Thứu lập tức đánh thức Âm Hư công tử cùng Nhạc tiên sinh.

- Cái gì? Bọn chúng đã đi rồi sao? Nhanh chóng đuổi theo!

Không chút do dự, ba nhân ảnh nhanh như chớp bay ra khỏi tửu lâu, theo sát thân ảnh Lý Dật Phong cùng Lâm Tiêu.

Thành Hắc Lĩnh là thành trì mà mạo hiểm giả tụ tập, tuy buổi tối sẽ đóng cửa thành nhưng vẫn có mạo hiểm giả ra vào bằng cửa nhỏ bên cạnh, còn có hộ vệ canh gác, dù sao rất nhiều mạo hiểm giả thích hành động ban đêm.

Sau nửa canh giờ, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong đã đi tới ngoại ô thành Hắc Lĩnh.

Ra khỏi thành Hắc Lĩnh, hai người luôn chạy thẳng về phía trước, đi qua bình nguyên mờ mịt, nháy mắt đã tiến vào Yêu Ma Lĩnh.

Cả hai không cần quay đầu lại đều biết ba người Tông Thứu vẫn theo sau.

- Thêm một lúc nữa là được rồi, bọn chúng vẫn không biết ta đang đợi chúng đến.

Sở dĩ Lâm Tiêu lựa chọn ở lại khách điếm ngay bên cạnh hai người Tông Thứu, chính là vì dẫn dụ hai người xuất hiện trước tiên, nhưng trong tinh thần lực cảm giác của hắn, ngoại trừ Tông Thứu cùng Âm Hư công tử, còn có thêm một người, khí tức không kém hai người kia, cơ hồ cùng một trình độ.

- Lại gọi thêm người giúp đỡ, đáng tiếc kết quả vẫn giống nhau mà thôi.

Lâm Tiêu cười lạnh, cùng Lý Dật Phong liếc nhìn nhau, tốc độ đột nhiên tăng lên.

- Bọn hắn tăng tốc rồi, rất có thể đã phát hiện chúng ta, nhanh, ngàn vạn lần đừng cho bọn hắn chạy thoát.

Âm Hư công tử quát.

- Yên tâm đi, một Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong, một hóa phàm hậu kỳ muốn chạy thoát, cho bọn hắn thêm vài năm tu luyện cũng không được.

Diễn cảm Nhạc tiên sinh lãnh đạm, thân hình dần nhanh hơn, nhìn qua như một đạo bạch sắc ảnh tử, tốc độ kinh người, mơ hồ không nhìn thấy rõ nữa.

- Tăng tốc độ lên nữa!

Đi tới ngoại thành, Tông Thứu cùng Âm Hư công tử không còn chút kiêng nể, nguyên lực ba động nồng đậm lan tràn, tốc độ gia tăng, không tiếp tục che giấu hành tung của mình hướng Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong lao tới.

- Sư huynh, trước đem bọn hắn phân tán, xem tình huống động thủ.

Lâm Tiêu truyền âm, nháy mắt hai người chia hai phương hướng, lướt vào trong một mảnh núi rừng rậm rạp phía trước.

- Cái gì? Hai người kia lại tách nhau ra ra!

Thân hình dừng lại, ba người Âm Hư công tử nhìn theo hướng Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong, sắc mặt âm tình bất định.

- Chúng ta cũng tách nhau ra.

Nhạc tiên sinh không do dự dẫn đầu đuổi theo Lý Dật Phong.

- Ta đuổi Lâm Tiêu.

Sắc mặt Âm Hư công tử âm lãnh, lao về hướng Lâm Tiêu.

Tông Thứu thoáng do dự cuối cùng đi theo Âm Hư công tử đuổi Lâm Tiêu.

- Hai người đều đuổi theo Lâm Tiêu sao? Thật tốt quá, nghe nói trên người Lý Dật Phong có bản đồ Cổ địa Thái Thần, chỉ cần giết hắn bản đồ sẽ thuộc về ta.

Nhạc tiên sinh thấy thế trong lòng mừng rỡ.

Sở dĩ hắn đáp ứng điều kiện của Âm Hư công tử, chính là vì đạt được bản đồ trên người Lý Dật Phong, chia một chén canh, đương nhiên nếu có cơ hội độc chiếm hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- A, xem ra vận khí của ta không tệ.

Lâm Tiêu cảm nhận được tình huống phía sau, mỉm cười bay vút trong đêm tối.

Khu rừng rậm không lớn, nhưng quanh co ngoằn ngoèo cực kỳ phức tạp, chỉ có chút ánh trăng xuyên qua tàng cây chiếu xuống, Tông Thứu cùng Âm Hư công tử dò tìm vị trí, từ hai phương hướng khác nhau vây tới Lâm Tiêu.

- Nhìn xem ngươi còn chạy đi đâu.

Đi tới gần Lâm Tiêu vài chục thước, Âm Hư công tử đột nhiên mở ra hộp sắt, một thanh kiếm chuôi nhỏ xuất hiện trong hư không, lắc lư đón gió rồi biến thành to, nháy mắt hóa thành từng đạo lưu quang bắn thẳng tới Lâm Tiêu, bao trùm toàn thân của hắn.

Xuy xuy xuy…

Trường kiếm phá không, đem gốc đại thụ trước mặt Âm Hư công tử xuyên qua vô số lỗ nhỏ tinh mịn, vụn gỗ bay tán loạn, kiếm quang đã tới trước mặt Lâm Tiêu.

Trong lúc đang chạy trốn Lâm Tiêu đánh ra một quyền, trong tiếng nổ tung thân hình bay ngược ra sau, căn bản vô lực đánh trả.

- Chết!

Lúc này một đạo huyết sắc ti tuyến từ xa bắn tới, hóa thành huyết sắc liêm đao nháy mắt cắt qua thân thể Lâm Tiêu.

Thân thể Lâm Tiêu ầm ầm bạo vỡ, hóa thành nguyên lực chân khí rối loạn tiêu tán trong không khí.

- Không ngờ là tàn ảnh!

Âm Hư công tử cùng Tông Thứu đều ngẩn ra, vừa rồi thân ảnh kia quá mức chân thật, chẳng những có thể phản kích còn không nhìn ra được chút sơ hở, hai người thật sự không nghĩ tới chỉ là một tàn ảnh mà thôi.

- Chính là hiện tại!

Ngay trên một gốc đại thụ trước mặt hai người, Lâm Tiêu chợt híp mắt, thân hình bắn xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, ngay sau đó một đạo bạch sắc đao khí hiện lên, như một sợi tơ nháy mắt đi tới trước người Tông Thứu.

- Tông Thứu!

Âm Hư công tử trừng lớn hai mắt, trong miệng phát ra tiếng kinh hô.

Phốc xuy…

Bạch sắc đao khí nhanh như chớp cắt qua cổ họng Tông Thứu, bám theo một tia huyết sắc khí lãng, thân hình Tông Thứu hóa thành chùm huyết quang bạo vỡ ra, nháy mắt đã nát nhừ!

Ngay sau đó ở một bên huyết sắc quang ảnh mơ hồ ngưng tụ, sắc mặt Tông Thứu tái nhợt xuất hiện bên kia, khóe môi rỉ máu, chân khí giảm thấp, vừa rồi trong nháy mắt bị Lâm Tiêu công kích, hắn biết mình không kịp né tránh lập tức thi triển Huyết Ma Chuyển Thân, hao phí thật nhiều khí huyết mới đổi về một tính mạng.

- Đáng chết!

Tìm được đường sống trong chỗ chết sắc mặt Tông Thứu xanh mét nhìn Lâm Tiêu, hai mắt đỏ rực, lần trước hắn vì khinh thường mà bị Lâm Tiêu đánh lui, lần này hắn đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn bị đánh trúng, thực lực đỉnh phong lập tức giáng cấp còn bảy thành!

Nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn liền biến thành hoảng sợ tột cùng.

Lâm Tiêu tựa hồ sớm đoán được hành động của Tông Thứu, đã lập tức xoay người lao thẳng tới chỗ bản thể của hắn, thân hình còn giữa không trung chiến đao đã vung cao, một cỗ đao mang đáng sợ lóe lên trong trời đêm, hung hăng chém xuống.

- Vạn Kiếm Mặc Không!

Ngay thời điểm nguy cơ, Âm Hư công tử gầm lên giận dữ, trường kiếm hóa thành lưu quang như sóng biển đánh úp về hướng Lâm Tiêu, điên cuồng oanh tới.

- Phá cho ta!

Lâm Tiêu vẫn thản nhiên, sóng đao vô tận liều lĩnh chém xuống.

Oanh long…

Trường kiếm bị đánh bay, ầm ầm đâm thủng vô số đại thụ, vài đạo kiếm khí còn sót lại vẫn chém thẳng tới, vô cùng kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.