Võ Đạo Đan Tôn

Chương 640: Mãnh thú thủ sơn (1)



Thân hình hắn nhấp nháy kim quang, ảnh hưởng trọng lực lập tức giảm đi, trong mắt hắn hiện tia lệ mang bước nhanh tới dưới vách đá, đồng thời hướng chỗ hai người Lâm Tiêu trèo lên.

Sưu sưu sưu…

Thực lực Kim Thương Tình mạnh mẽ, trọng lực gấp trăm lần nhưng tốc độ của hắn vẫn cực kỳ kinh người, nhanh hơn những võ giả còn lại, không ngừng hướng theo thân ảnh Lâm Tiêu nhanh chóng trèo lên.

- Xem đi, đó không phải Kim Thương Tình sao?

- Tốc độ thật nhanh!

- Quả nhiên không hổ là Kim Thương Tình, một trong những người cực mạnh tiến vào cổ địa lần này.

- Di, hình như hắn đang đuổi theo Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong.

Tốc độ trèo lên thật nhanh của Kim Thương Tình lập tức khiến nhiều võ giả chú ý, không ngừng thốt ra thanh âm khiếp sợ. Thật sự do tốc độ của Kim Thương Tình quá nhanh, mỗi lần kim phiến điểm ra nhất định xuyên vào vách đá, mượn lực tiến lên trên không ngừng.

- Lâm Tiêu, lần này xem ngươi còn chạy đi đâu, Lý Dật Phong, giao bản đồ Cổ địa Thái Thần trên người ngươi ra đây!

Kim Thương Tình vừa trèo lên vừa lạnh lùng quát, trong ánh mắt lóe ra lệ mang.

- Không tốt!

Lý Dật Phong cả kinh, sắc mặt nhất thời trầm xuống:

- Lâm Tiêu, ngươi đi lên trước, với tốc độ của ngươi Kim Thương Tình chưa chắc đuổi kịp, chờ ta sẽ làm liên lụy ngươi.

Lý Dật Phong hiểu thật rõ ràng lấy thực lực của mình căn bản không chạy thoát truy kích của Kim Thương Tình, nhưng Lâm Tiêu thì khác, chưa chắc không có cơ hội chạy trốn.

- Không thể được!

Lâm Tiêu lắc đầu.

- Đừng có bướng, nghe lời sư huynh, ngươi đừng lo lắng cho ta, một khi hắn đuổi theo ta sẽ thử ngăn cản hắn trước, giúp ngươi tranh thủ một chút thời gian, nếu thật sự không được ta lựa chọn buông tha, đến lúc đó bảo sơn sẽ tự động truyền tống ta đi ra ngoài, hắn không làm gì được ta.

Chỉ một thoáng Lý Dật Phong đã làm ra quyết định.

Trên vách đá, còn lại không ít võ giả đang chú ý tình huống nơi này, nhìn xem hai người Lâm Tiêu sẽ lựa chọn ra sao.

Khẽ lắc đầu, nhìn Kim Thương Tình đang rất nhanh tới gần, sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi nói:

- Ngươi nắm chặt lấy ta!

- Cái gì?

Lý Dật Phong ngẩn ra, không chờ hắn kịp phản ứng Lâm Tiêu đã nắm lấy hắn, tứ chi đột nhiên phát lực, mạnh mẽ dùng sức, thân hình linh hoạt như khỉ vượn, tốc độ nháy mắt tăng vọt thêm mấy lần trèo lên thật nhanh mấy chục thước, quả thật nhìn thật kinh người.

- Trời ạ, tốc độ của Lâm Tiêu sao có thể nhanh như vậy?

Toàn bộ võ giả đều trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Thật sự tốc độ của Lâm Tiêu quá nhanh, còn nhanh hơn Kim Thương Tình, đáng sợ hơn chính là hắn còn mang theo một người, nhưng có cảm giác như không có gì, vô cùng thoải mái.

- A…

- Ai nha…

Vài tên võ giả khiếp sợ hụt chân, nhất thời chật vật ngã xuống, rơi đứt gân gãy xương, miệng phun máu tươi vô cùng chật vật, cuối cùng bị bảo sơn truyền tống rời đi.

- Đáng chết, tốc độ tiểu tử này sao nhanh như vậy!

Kim Thương Tình cũng ngẩn ngơ, ánh mắt lạnh lùng, tay phải vung kim phiến nhắm ngay Lâm Tiêu phát động công kích.

Lâm Tiêu thấy thế tránh sang một bên, kim sắc quang trụ hung hăng oanh lên vách đá, trên vách đá xuất hiện mấy lỗ thủng, đá vụn vẩy ra giã lên thân thể Lâm Tiêu, ở bên ngoài một kích này đủ nổ nát một ngọn núi, nhưng ở trong đây chỉ tạo ra vài hố nhỏ cỡ nắm tay.

- Lại bị hắn tránh thoát!

Vẻ mặt Kim Thương Tình lạnh lùng, liên tục phát ra tiến công mãnh liệt.

Oanh oanh oanh…

Kim sắc quang trụ không ngừng vẩy ra, oanh ra những lỗ nhỏ cỡ nắm tay trên vách đá.

- Thật sự là phiền nhiễu, sư huynh, ngươi nắm chặt vách đá!

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, để Lý Dật Phong bám chặt vách đá, sau đó hai chân xuyên vào trong vách núi, hai tay mãnh liệt vạch một mảnh vách núi cao hơn thân người.

Ca sát…

Thanh âm nham thạch vỡ vụn truyền tới, ngay sau đó hai tay Lâm Tiêu xuyên vào vách núi dùng sức ôm mạnh, một khối vách núi cao hơn một người bị Lâm Tiêu cứng rắn đào đi ra.

Tuy khối nham thạch không lớn, đường kính chỉ hơn một thước, nhưng sức nặng cực kỳ kinh người, phỏng chừng phải hơn mười ngàn cân, cho dù là Lâm Tiêu cũng cảm thấy có chút cố hết sức.

- Trời ạ, Lâm Tiêu rốt cục là người hay là mãnh thú hình người?

Trên vách núi, toàn bộ võ giả nhìn thấy một màn này đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt dại ra.

Bọn họ dùng vũ khí mới có thể đâm vào trong vách núi, nhưng vách núi lại bị Lâm Tiêu đào ra nhẹ nhàng như cắt đậu hũ, một màn này làm họ khiếp sợ, chẳng những là mọi người thậm chí cả Kim Thương Tình cũng kinh hãi, khó thể tin, nhất thời quên thi triển công kích.

- Hắc hắc, có tới mà không trả về thật phi lễ, tiếp đi!

Nhếch miệng cười, Lâm Tiêu giơ cao khối nham thạch nhắm ngay Kim Thương Tình ra sức ném xuống.

Một khối cự thạch cao hơn thân người theo trọng lực đè ép thêm trăm lần giáng xuống chẳng khác gì viên đạn pháo, như vẫn thạch rơi xuống, hung hăng đánh thẳng xuống vị trí của Kim Thương Tình.

- Đáng chết!

Sắc mặt Kim Thương Tình đại biến, vội vàng vung lên kim phiến, một đạo kim sắc quang thúc bắn ra, nháy mắt đem khối nham thạch nện xuống oanh thành mảnh nhỏ cách đỉnh đầu hắn chừng vài thước.

Oanh long…

Từng khối đá cỡ đầu người vẩy ra khắp nơi, một khối nện lên thân thể Kim Thương Tình khiến hắn nhất thời đứng không vững ngã xuống khỏi vách núi.

- Định cho ta!

Nguyên lực toàn thân phun mạnh, Kim Thương Tình hét lớn một tiếng tuột xuống chừng trăm thước, kim phiến hung hăng đâm vào trong vách núi, thanh âm tiếng nham thạch nứt vỡ răng rắc kéo dài không thôi, Kim Thương Tình siết chặt kim phiến gắt gao, kéo thân thể trượt thêm mấy thước mới cứng rắn dừng lại, miễn rơi vào hoàn cảnh bị bảo sơn truyền tống ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong đã lên trên vài trăm thước, rất nhanh đã lên hơn ngàn thước, thân ảnh hoàn toàn biến mất.

Đi lên trên vách núi hơn ngàn thước, xuất hiện trước mặt hai người Lâm Tiêu là một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, trong rừng u tĩnh, nơi nơi tiếng chim hót hoa thơm, đưa mắt nhìn lại trên đỉnh núi nguyên khí dồi dào, ngưng tụ thành thất thải hà quang, nhìn như tiên cảnh nhân gian.

- Trên núi này tuyệt đối có bảo vật, chúng ta đi!

Không hề ngừng lại, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong đang định xông vào trong rừng, đột nhiên Lâm Tiêu nhìn thấy có mấy khối nham thạch cao ngang người nằm trong bụi cỏ, tâm thần chợt động.

- Chậm đã!

Lâm Tiêu đi tới trước mấy khối nham thạch, dùng sức nâng lên, đi tới bên cạnh vách núi cúi đầu nhìn xuống.

- Trời ạ!

Kim Thương Tình đang vội vã trèo lên đuổi theo thấy vậy đôi mắt trợn tròn.

- Ha ha, tặng ngươi mấy phần đại lễ!

Oanh oanh oanh…

Lâm Tiêu giơ cao nham thạch hướng Kim Thương Tình nện xuống, Kim Thương Tình kinh hãi liên tục tránh né, vài lần cơ hồ muốn rơi xuống dưới, thân hình dính đầy bụi đất chật vật không chịu nổi, dù là như thế hắn cũng đã tuột xuống hơn trăm thước bên dưới, trước đó dùng công phu đi suốt mấy trăm thước đã hoàn toàn lãng phí.

Ném xuống mấy khối nham thạch, Lâm Tiêu vỗ vỗ tay hô lớn:

- Kim Thương Tình, ngươi chậm rãi trèo lên đi, chúng ta đi trước tìm bảo vật, ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.